• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu người tình xuất vu lam - Chương 41: Tôi muốn cô ta chết




“Tôi muốn Vu Lam chết!” Vu Y không ngờ Vu Lam không chết, lúc trước cảm thấy Vu Lam đã chết, cho nên cô ta làm người thế thân đều không sao cả, nhưng Vu Lam không chết, giống như chuyện quan trọng cả đời của cô ta không được hoàn thành, rất thất bại!





Thất Bảo nhìn Thịnh Hựu Đình, vươn hai tay về phía anh, miệng nhỏ mếu máo, không dám khóc to: “Cha, bế Thất Bảo, Thất Bảo Đau, Thất Bảo đói”





Thịnh Hựu Đình kiềm chế đến nỗi không thể kiềm chế được nữa, ngực đau thắt lại, tròng mắt lập tức đỏ lên, con bé nghiễm nhiên coi anh như người duy nhất để dựa vào, ngày đêm gọi anh là cha nhiều như vậy, lúc con gái cần anh nhất anh lại không tới





“Thất Bảo, ngoan, đừng cử động, cha lập tức đưa con đi ăn ngon”





Tuy Thất Bảo lưu luyến không rời, nhưng vẫn buông tay xuống, cô bé ôm hai tay mình chà xát, ủy khuất đến căng cái miệng gật đầu “Dạ Thất Bảo không động đậy, Thất Bảo ngoan ngoãn chờ cha”





Vu Y căm hận nhìn Thịnh Hựu Đình và Thất Bảo thân thiết với nhau, tay cô ta nắm lưỡi dao mạnh mẽ kéo cánh tay Thất Bảo lại, lưỡi dao không cẩn thận xẹt qua da thịt non mịn trên cánh tay Thất Bảo, máu loãng lập tức chảy ra, trong phút chốc Thất Bảo khóc lóc thảm thiết vang vọng khắp kho hàng!





Da đầu Thịnh Hựu Đình tê rần! Toàn thân đằng đằng sát khí, gân xanh nổi lên, nhưng sợ lưỡi dao kia lại đâm trúng Thất Bảo, anh cố kiềm nén căm phẫn trong lòng: “Vu Y! Cô còn dám động vào con bé, tôi cho cô chết không toàn thây!”





Vu Y nổi cơn điên: “Vu Lam sinh con với người khác, anh cũng coi là báu vật! Thịnh Hựu Đình! Anh còn là đàn ông sao? Anh quả thực là hèn nhát!”





Thịnh Hựu Đình biết Vu Y muốn cướp đi toàn bộ của Vu Lam, phá hoại toàn bộ của Vu Lam





Nhưng Thất Bảo quá tội nghiệp, con bé đem tất cả hi vọng trong ánh mắt nhìn anh bình tĩnh như thế, dù cho cánh tay nhỏ đang chảy máu, con bé vẫn kiên định nhìn anh như thế





Thịnh Hựu Đình cố gắng thở sâu: “Cô thả Thất Bảo ra, chỉ cần cô thả con bé, tôi sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô”





“Bao gồm giết Vu Lam sao?”





“Phải!”





“Thật sao?”





“Đúng!”





“Tôi không tin anh sẽ giết Vu Lam, anh nghĩ rằng tôi không biết anh cố ý nói như vậy sao?”





“Tôi chỉ có áy náy với Vu Lam, tìm đứa bé về cho cô ấy, tôi coi như không còn nợ cô ấy nữa”





“Thật sao?”





Khi nói chuyện, Thịnh Hựu Đình chạy tới trước mặt Vu Y, động tác trên tay anh cực nhanh cầm cổ tay Vu Y siết mạnh một cái, tiếng kêu thảm thiết cùng với âm thanh lưỡi dao rơi xuống đất vang lên!





Thịnh Hựu Đình nhân cơ hội ôm lấy Thất Bảo, một chân đá trúng bụng Vu Y!





Thất Bảo bị anh ôm chặt trong ngực, mặt anh chôn ở vai con bé, giọng thật dài: “Thất Bảo, Thất Bảo, xin lỗi, xin lỗi, cha tới muộn”





Thất Bảo ôm đầu Thịnh Hựu Đình, cảm giác uất ức không thể tự kiềm chế, càng lúc càng khóc thương tâm, tiếng nức nở trộn lẫn cùng tiếng nói chuyện, câu được câu không: “Cha Cha, mẹ đánh Thất Bảo Đánh Thất Thất Bảo”





Mắt Thịnh Hựu Đình đỏ hồng ôm Thất Bảo bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa kêu người gọi bác sĩ!





Bàn tay anh dày rộng ấm áp, xoa tóc cô bé cực kỳ dịu dàng, chỉ là giọng có chút run rẩy: “Đó không phải mẹ, mẹ sẽ không đánh Thất Bảo, đó là yêu quái biến thành giống mẹ, cố ý gạt Thất Bảo, giọng mẹ nói với Thất Bảo không phải như vậy, ánh mắt mẹ nhìn Thất Bảo cũng không phải như vậy Người mẹ yêu nhất trong lòng là Thất Bảo”





Thịnh Hựu Đình ôm Thất Bảo ngồi ở ghế sau, gần đây anh thường chăm sóc Thất Bảo, đưa bình sữa đã pha vừa đủ đút tới bên miệng Thất Bảo, mắt đầy nước nhìn con, tim đau giống như bị nhéo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK