“Anh không cần em làm trâu ngựa, anh chỉ muốn em ở cạnh anh, chúng
ta ở cạnh nhau sống một cuộc sống thật tốt, Lam Lam, em đã đồng ý với
anh, sẽ cho anh cơ hội Anh không thể không có em, anh sẽ nổi điên, anh
sẽ chờ em, chờ em tình nguyện chấp nhận anh, anh nói rồi, đời này
không phải em anh không cưới”
“Ừ…” Vu Lam đáp lại một tiếng, giọng nói đã nghẹn ngào, khiến cô
vừa thấy có lỗi vừa xúc động, chỉ có Mạnh Thiểu Khiên
Ngày tiếp theo khi mặt trời vừa lên cao, Vu Lam và Thất Bảo đang cùng
bò trên mặt đất, con của cô tuy phát triển không đầy đủ, nhưng khả năng
nói cũng khá bình thường, có lẽ con bé không đi được chỉ do không ổn
định thăng bằng, Vu Lam chỉ có thể cùng con tập bò
Thất Bảo không hiểu sự khác biệt của mình so với bạn cùng lứa, vừa bò
vừa cười khanh khách
Lúc này điện thoại của Vu Lam vang lên, số điện thoại cũng chưa nhìn
đã trực tiếp nhận điện thoại, cô ngọt ngào hỏi: “Thiểu Khiên, anh chuẩn
bị về rồi sao? Em sẽ bảo giúp việc chuẩn bị cơm”
Thất Bảo bò tới chỗ mẹ, miệng hưng phấn hô lớn: “Cha! Cha!”
Thịnh Hựu Đình nghe âm thanh trong điện thoại, anh nhăn mày lại, cổ
họng như nuốt phải thủy tinh, rất khó chịu, một nhà ba người vui vẻ hòa
thuận, càng khiến anh buồn tủi và cô đơn
“Là anh” Giọng của Thịnh Hựu Đình hơi trầm xuống lạnh nhạt, anh đã
chuẩn bị rất nhiều câu mở đầu, nhưng lúc này chỉ có thể nói ra hai chữ
đó
Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ không phát ra bất kì âm thanh nào
nữa, Thịnh Hựu Đình lập tức nói: “Chúng ta ở Lam Lâm uyển nói
chuyện đi”
Thịnh Hựu Đình cũng hiểu mình đê tiện, nhưng anh có thể làm gì với cô
đây, biết cô sẽ tuyệt vọng, anh không dám dùng đứa trẻ ép cô, vậy Lam
Lâm uyển sẽ gây chú ý với cô phải không?
“Lam Lâm uyển? Anh muốn bán, hay muốn phá bỏ?”
Giọng nói của Vu Lam còn lạnh lùng hơn Thịnh Hựu Đình, Thịnh Hựu
Đình nghĩ mình nghe nhầm, giọng nói này, nhịp điệu này, thanh sắc này,
ngoài Vu Lam thì còn ai khác?
Cô hỏi ngược lại anh như vậy, anh trả lời không được: “Em không phải
muốn giữ sao?”
“Đúng, tôi muốn giữ, nhưng hiện tại anh gọi điện thoại tới, là muốn phá
bỏ, hay muốn bán? Nếu tôi nói tùy anh, anh vui sao?”
Thịnh Hựu Đình cầm điện thoại, ngồi thẳng trên ghế sofa, trong hai mắt
là đau khổ và ngỡ ngàng, khiến anh bối rối: “A Lam… Anh không
muốn…”
“Tôi sẽ không đến chỗ đó, nếu anh muốn phá bỏ nhà của mẹ tôi, muốn
bán, vừa hay chặt đứt nỗi hoài niệm của tôi” Vu Lam cúp điện thoại,
nước mắt ngay lập tức chảy ra, cô cố giả vờ bình tĩnh, cố giả vờ không
sao cả, chặn hết đường lui của anh, cũng khiến mình đau lòng, nhà của
mẹ, sao cô có thể bỏ được?
Thịnh Hựu Đình chưa bao giờ thấy bối rối như vậy, đối mặt Vu Lam
kiên quyết anh buông vũ khí đầu hàng, anh không nỡ ra tay ác độc với
cô, cũng thật sự không dám theo lời của Vu Lam mà phá bỏ hay bán
Lam Lâm uyển
Bởi vì anh biết, đó là chặn hết đường đi của anh
Kết quả như vậy, cô sẽ thật sự đối địch với anh
Nửa tiếng sau, anh lại lấy điện thoại ra gọi cho Vu Lam, lần này, anh
bình tĩnh hơn trước, trật tự rõ ràng, nói những lời thật lòng: “Em có lẽ
không cần kỉ vật này, Lam Lâm uyển là tài sản của mẹ vợ, anh sẽ không
đụng tới nó, nhưng đối với Mạnh Thiểu Khiên, anh hận không thể giết
chết anh ta!”
Thịnh Hựu Đình nói những lời này, nghe được Vu Lam ở đầu bên kia bị
sặc: “Thịnh Hựu Đình! Anh không được đối xử với Thiểu Khiên như
vậy! Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh!”
Dấm chua trong lòng Thịnh Hựu Đình cuồn cuộn như biển lớn, anh sao
có thể không cảm thấy khó chịu? Anh nhớ nhung người phụ nữ này lâu
như vậy, anh vì cô mà kiên quyết thành điên thành ma
Nhưng cô không vì mẹ mình mà mắng chửi anh mà lại vì một người đàn
ông khác đối địch với anh!