Thịnh Hựu Đình nghe Vu Lam nói không muốn sống nữa xong, trái tim anh nhói lên từng cơn, bước chân anh càng lúc càng nhanh chạy lên lầu, trong quá trình chạy hơi thở thô trầm, ngọn lửa trong mắt anh thiêu đốt sạch sẽ tất cả ước muốn cùng Vu Lam nuôi con sống yên bình tích đức
Đúng như lời Mạnh Thiểu Khiên, Thất Bảo là mạng của Vu Lam, Thất Bảo đã không còn, mạng Vu Lam cũng không còn
Thịnh Hựu Đình đặt Vu Lam xuống, đắp kín mền liền đi ra khỏi phòng, toàn thân anh âm u làm cho người ta sợ hãi, bảo vệ kiên trì đi theo, giọng Thịnh Hựu Đình lạnh lùng nói: “Nếu không tìm thấy cô chủ, tất cả người mắt mù nhận sai người đều đi chết đi!”
Vu Y ôm Thất Bảo trốn vào một cái nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại thành, Thất Bảo vẫn sờ sờ mặt Vu Y, đột nhiên hôn một cái lên mặt cô ta, sau đó cười ha ha
Vu Y biết giọng mình không giống Vu Lam, vốn cho rằng không cho đứa nhỏ biết nên không mở miệng
Khi Thất Bảo hôn chụt một cái lên mặt, cô ta ngây cả người, rồi sau đó nhíu chặt mày, tát một cái thật mạnh lên mặt Thất Bảo!
“Đồ tạp chủng! Mặt tao là chỗ thứ tạp chủng mày có thể hôn à?”
Thất Bảo chết lặng một giây, lúc có phản ứng mình bị mẹ đánh: “Oa” một tiếng khóc lớn lên!
“Mẹ! Mẹ!”
Vu Y ném Thất Bảo lên một đống vải cũ: “Ai là con mẹ thấp hèn của mày! Không cho phép gọi! Còn gọi tao cắt đứt đầu lưỡi mày cho mày không kêu được!”
Thất Bảo bị quẳng ngã trên đống vải, may mà vải mềm, không bị thương
Cô bé vẫn cho rằng bò cửa sổ và không nói lời nào đều là mẹ muốn chơi trốn tìm với bé, bé vẫn cho rằng mùi hương của mẹ hôm nay chỉ hơi có phần không giống, nhưng một giây khi giọng của người bé cho là mẹ kia phát ra, cô bé vẫn sợ tới mức phát hoảng
Thất Bảo hai tuổi rưỡi không biết đi, cô bé vừa khóc tê tâm liệt phế, vừa bò xuống khỏi đống vải dệt, muốn bò đến bên cạnh mẹ cầu xin an ủi, có lẽ mẹ không phải cố ý đánh cô bé, có lẽ mẹ chỉ vô ý làm bé rơi xuống mặt đất
Trong quá trình bò đến chỗ Vu Y, cô bé đột nhiên ngã nhào xuống khỏi đống vải, ngã trên mặt đất bùn ẩm, trán chấm đất, một tiếng “Ầm” vang lên!
Bình thường té ngã đều có mẹ tới ôm lấy, bây giờ ở trên trán đau quá mẹ cũng không đỡ cô bé, còn đang mắng bé
Thất Bảo cũng chỉ có thể ngồi dưới đất, nhìn Vu Y, đáng thương duỗi hai tay muốn ôm, miệng không ngừng hô “Mẹ”, âm thanh càng ngày càng lớn, như muốn xé tim hô: “Mẹ, bế bế, bế Thất Bảo”
Vu Y nhìn Thất Bảo, đứa nhỏ này vóc dáng cao như vậy, ít ra cũng ba tuổi rồi?” Lớn như vậy mày vẫn còn không biết đi, mày là người què sao? Đồ tạp chủng! Nhất định là mẹ mày làm nhiều chuyện thất đức, mới khiến mày biến thành người què!”
Vu Y nhìn dáng vẻ Thất Bảo giống Vu Lam như thế, đứa nhỏ này chắc chắn không phải của Thịnh Hựu Đình, nhưng chỉ là đứa bé như vậy, cũng bởi vì lớn lên giống Vu Lam, cho nên mỗi lần Thịnh Hựu Đình ôm đều đặc biệt thân thiết
Có phải tất cả mọi người đều phải lớn lên giống Vu Lam hay không?
Vu Y rút lưỡi dao, áp sát mặt Thất Bảo: “Tạp chủng nhỏ, tao khắc hoa lên mặt mày, mày sẽ không lớn lên giống mẹ mày nữa phải không?”
Thất Bảo bị sinh non, cơ thể phát triển không đủ, dễ dàng bị ốm, gần như là ở trong sự cưng chiều của Vu Lam mà lớn dần, tất cả nguy hiểm gì đó Vu Lam đều không ngại phiền dặn Thất Bảo tránh xa
Ví dụ như ổ điện, ví dụ như nước sôi, ví dụ như dao và toàn bộ đồ sắc nhọn
Thất Bảo sợ tới mức né tránh mặt, cô bé cũng không dám tin tưởng đây là mẹ, mẹ sẽ không mắng bé, sẽ không ném bé, sẽ không lấy dao đe dọa bé