Biệt thự Hải Triều - An Thành
Con gái đã ở trong phòng cho trẻ ngủ say, Vu Lam ở trong phòng,
Mạnh Thiểu Khiên ôm lấy cô, tay đặt nặng lên lưng cô, trấn an: “Lam
Lam, anh vẫn ở đây! Thất Bảo cũng ở đây!”
Lưng của anh dựa vào tường, để đầu của người phụ nữ mạnh mẽ đụng
vào trên người anh, chịu đựng đau đớn thay cô
Vu Lam hơn hai năm trước mang thai đôi, lần đó sinh non, một trong số
đó đã bị chết, nhưng vẫn còn cứu được một đứa trẻ còn lại, Vu Lam lúc
đó đã cầu xin anh: “Anh Thiểu Khiên, sau khi em kết hôn đã từng làm
kiểm tra sức khỏe, nhiễm sắc thể của em có vấn đề, bác sĩ nói em rất khó
mang thai, cầu xin anh giữ lấy đứa bé giúp em!”
Anh ta đương nhiên không đồng ý cho cô mạo hiểm: “Đã mất một đứa,
nếu giữ lại, tính mạng của em sẽ nguy hiểm”
“Không sao cả, không sao hết, kỹ thuật chữa bệnh phát triển như vậy,
anh nhất định có cách giúp em, em, em còn một căn nhà nhỏ, tuy là tài
sản mẹ để lại em không nỡ bán, nhưng nếu em có thể sinh cho bà một
đứa cháu ngoại, bà nhất định không trách em, căn nhà kia của em tặng
cho anh, coi như là thù lao, anh Thiểu Khiên, nhờ anh rồi!”
Mạnh Thiểu Khiên vốn là bác sĩ, mối quan hệ trong ngành cực lớn, anh
ta lập tức liên hệ toàn bộ bác sĩ đứng đầu thế giới đến cứu đứa con tưởng
chừng mất đi của Vu Lam
Trong mắt người ngoài phẫu thuật sinh non mất hai ngày một đêm,
nhưng Vu Lam chiến đấu hết mình trong cuộc phẫu thuật giữ lại thai
nhi
Toàn bộ đều tiến hành thành công, nhưng Vu Y cứ liên tiếp công kích
Vu Lam khiến cô bị chứng uất ức, Vu Lam áy náy và tự trách, oán hận
cùng tuyệt vọng không ngừng đan xen, căn bản sẽ bất lợi với việc giữ lại
thai nhi
Điểm này, Vu Lam ngay lúc tỉnh táo đã hiểu rõ
Cho nên cô cầu xin anh ta, đưa cô đi khỏi nơi này
Thời gian mang thai cũng không dễ dàng, khi cô tỉnh táo, cho đứa trẻ
tình thương ấm áp như tháng ba tháng tư tươi đẹp, ấm nhưng không
nóng Khi cô không tỉnh táo, liền điên cuồng tự hại mình, quỳ trên mặt
đất dập đầu, trong miệng thầm thì ‘con hãy tha thứ cho mẹ, mẹ là tội
phạm, mẹ hại con…’
Mạnh Thiểu Khiên dùng tất cả sức lực chữa trị cho tâm bệnh của Vu
Lam, không dám rời khỏi cô nửa bước, mỗi lần cô muốn tự hại mình,
anh ta lập tức ôm lấy cô, coi mình như chỗ phát tiết của cô, nếu thật sự
không thể nữa, đành dùng tới thuốc an thần
Các đồng nghiệp tại New Zealand đã khuyên anh ta, nhất định phải đưa
Vu Lam vào bệnh viện tâm thần, nhưng anh ta không nỡ, ở chỗ đó sao
có thể chăm sóc tốt cho một người phụ nữ có thai
Mấy tháng đó, Mạnh Thiểu Khiên gầy đi chỉ như da bọc xương, một
chút cũng không dám ngủ
Cuối cùng đứa trẻ đã được sinh ra, nghe tiếng khóc nỉ non đầu tiên của
đứa bé khi đó, Mạnh Thiểu Khiên hiểu Vu Lam đã ổn rồi, cô tuy chảy
nước mắt nhưng ánh mắt cô lại dịu dàng tới vậy, ánh mặt trời tháng ba
tháng tư như xuất hiện trong mắt cô Cô mỗi ngày đều dõi theo con, chờ
con thức dậy, tất cả sức lực đều dồn lên người con
Một đứa trẻ, trị khỏi tất cả bệnh của cô…
Đó là sự thương xót mà ông trời trao cho cô Nhưng hôm nay nhìn thấy
Thịnh Hựu Đình, Thịnh Hựu Đình cướp Thất Bảo đi khiến cô phát điên
Mạnh Thiểu Khiên ôm chặt Vu Lam: “Lam Lam, em đừng quậy, Thất
Bảo ngủ rồi, sẽ làm con bé tỉnh giấc, em nghe xem, nghe tiếng hít thở
của con bé”
Vu Lam từ từ yên tĩnh lại để nghe tiếng hít thở, nhưng không nghe thấy
gì hết, Mạnh Thiểu Khiên nhanh chóng ôm cô đứng lên: “Anh đưa em đi
xem Thất Bảo, em đi xem con bé, con bé có lẽ cũng rất nhớ mẹ, nằm mơ
cũng mơ thấy em đó!”
Vu Lam được Mạnh Thiểu Khiên dẫn vào phòng của con, cô bám vào
chiếc giường hồng nhạt nhỏ nhắn, tay mò tới mái tóc đen bóng của Thất
Bảo, lông mi của cô bé vừa cong vừa dài thật kiều diễm, miệng hình thoi
nhỏ nhắn, hồng hồng, vẫn như hình dáng mỗi ngày cô nhìn thấy, “Thất
Bảo vẫn ở đây, chưa bị người xấu cướp đi, Thất Bảo vẫn ở đây…”