Thịnh Hựu Đình như bị sét đánh, người đàn ông kia không phải Mạnh Thiểu Khiên còn có thể là ai!
Đứa bé kia lớn như vậy!
Mà người phụ nữ bên cạnh anh ta giống A Lam như thế! Chỉ ít hơn một nốt ruồi nơi chân mày
Hô hấp rối loạn, thân thể run rẩy, Thịnh Hựu Đình nhanh chóng chạy tới đó, anh phải bắt được bọn họ!
Nhất định anh phải hỏi rõ ràng!
Anh không thể kêu lên, không thể bứt dây động rừng! Bọn họ nhất định sẽ chạy!
Rõ ràng anh tự mình đưa di thể Vu Lam về nước, tự mình đưa cô vào lò thiêu, rõ ràng vì xác định thân phận của Vu Lam, anh còn vụng trộm làm xét nghiệm quan hệ huyết thống giữa Vu Lam và Vu Bách Niên!
Đó là Vu Lam không sai!
Chẳng lẽ Mạnh Thiểu Khiên cũng yêu Vu Lam đến nỗi không thể tự thoát khỏi, tìm một cô gái giống cô y hệt để ở bên?
Nhưng bé gái kia thì giải thích như thế nào?
Sau khi Vu Lam ra đi, có kết hôn sinh con đứa nhỏ tối đa cũng chỉ mấy tháng, bỏ qua nhân tố di truyền dáng người cao, đứa nhỏ này tuyệt đối tầm một tuổi rưỡi đến ba tuổi
Đầu óc Thịnh Hựu Đình rất loạn, chạy tới rất nhanh
Nhưng anh đoán sai, một nhà ba người kia phát hiện anh nhưng không chạy, người đàn ông lạnh lùng, người phụ nữ kinh ngạc, đứa bé mỉm cười nhìn anh
“Mạnh Thiểu Khiên!” Thịnh Hựu Đình dừng lại trước mặt ba người, mở miệng gọi Mạnh Thiểu Khiên trước, che giấu sự bối rối của mình
Mạnh Thiểu Khiên không phủ nhận: “Phải Là tôi, nhưng cô ấy không phải người anh muốn tìm, anh đường đường là tổng giám đốc, chắc không đến mức muốn giành lấy tất cả mọi người giống nhau trên thế giới này, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác chứ?”
Mạnh Thiểu Khiên bình tĩnh an hòa, lộ ra sự tự tin tùy anh điều tra, lời nói của anh ta phá hỏng sự bá đạo không hề lý trí của Thịnh Hựu Đình
Thịnh Hựu Đình cũng hiểu rằng không có khả năng, nếu người kia là Vu Lam, lúc trước đã làm xét nghiệm DNA cho di thể kia thì giải thích như thế nào? Nếu là Vu Lam, Mạnh Thiểu Khiên nhất định sẽ giấu cô đi rất xa, chắc chắn không để cho anh có cơ hội chạm mặt
Dù sao đây là ở trong nước!
Nhìn một nhà ba người kia đi xa, lòng Thịnh Hựu Đình rơi thẳng xuống vực sâu, tim anh đã lâu không nhảy nhanh như vậy, dù cho mỗi ngày nhìn Vu Y, trái tim cũng giống như đã chết vậy
Ngay vừa rồi, cảm giác với cô gái kia lại không giống như thế, làm cho trái tim đã chết của anh như sống lại
Từ đầu đến cuối, anh chưa nghe thấy cô gái kia nói một câu nào
Có thể là sợ anh nghe giọng cô chăng?
Nghĩ đến đây, Thịnh Hựu Đình lại lao tới, bảo vệ và thư kí đi theo tổng giám đốc mình du lịch ở An Thành cũng chạy theo rất nhanh
Mạnh Thiểu Khiên gắt gao nắm bả vai cô gái, ra vẻ trấn định đi từ từ, nhưng Thịnh Hựu Đình xông tới, đoạt ngay lấy đứa bé trong lòng cô gái!
Cô gái ấy bị tình huống tập kích thình lình xảy ra làm hoảng sợ, sợ tới mức thét chói tai!
“A! Anh trả con cho tôi!”
Thịnh Hựu Đình đứng tại chỗ, quên mất bé gái trong lòng bị dọa đến khóc lớn, dĩ nhiên càng quên mất anh đang làm ra hành vi của một kẻ lưu manh ngoài đường, giây phút anh nghe thấy cô gái kia kêu la, nước mắt rơi đầy mặt
“A Lam” Anh run rẩy cất lời, tiếng khóc của đứa nhỏ anh không nghe thấy, lãnh một đấm của Mạnh Thiểu Khiên anh không cảm thấy đau
Tiếng kêu la của cô gái kia như lưỡi dao sắc nhọn, lập tức như xé toạc tâm can, như bị búa gõ mạnh xuống, đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng không thể
Mặc cho anh huấn luyện Vu Y như thế nào, giọng Vu Y vĩnh viễn không giống Vu Lam Anh không tìm được giọng giống nhau như đúc, nhưng giờ phút này, anh đã tìm được rồi
Ngay lập tức, bảo vệ của Mạnh Thiểu Khiên ở phía xa cũng chạy đến
Đứa nhỏ trong tay Thịnh Hựu Đình bị cướp đi, anh nhìn Vu Lam ôm đứa bé chạy mất với Mạnh Thiểu Khiên, giống như phát điên muốn đuổi theo, nhưng ở An Thành, anh không mang theo nhiều bảo vệ như vậy
Đêm yên tĩnh, Thịnh Hựu Đình nhìn một chồng tài liệu thật dày trong tay, con gái một tuổi rưỡi, Vu Lam rời Tân Thành đã ba năm, đứa bé nhất định là của Mạnh Thiểu Khiên