• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu người tình xuất vu lam - Chương 37: Tôi làm tổn thương con




Ngày hôm đó Thịnh Hựu Đình đi làm, Vu Lam cùng Thất Bảo ở nhà, cho tới trưa không ra ngoài, Vu Y nghênh ngang tới gần cửa lớn





Bảo vệ ngơ ngác một chút, Vu Y giơ tay quạt gió, có chút không kiên nhẫn, tuy cô rất ít có thái độ này, nhưng bảo vệ biết Thịnh Hựu Đình dung túng Vu Lam, không dám thất lễ, dù sao An Thành tháng bảy thật sự là có chút nóng, anh ta lập tức mở cửa:“Bà chủ, cô vừa mới ra ngoài bằng cửa sau à?”





Vu Y “Ừ” một tiếng, đi vào





Vu Lam tỉnh lại đến phòng thăm con, phát hiện Thất Bảo không ở trong phòng, cho rằng bảo mẫu dẫn con đến vườn hoa chơi, nhưng cô tìm một vòng cũng không thấy con





Vu Lam cầm điện thoại gọi cho Thịnh Hựu Đình:“Giữa trưa anh trở về sao?”





Vu Lam chưa từng chủ động gọi điện thoại cho Thịnh Hựu Đình, lúc nhận được điện thoại của Vu Lam, Thịnh Hựu Đình vui vẻ, trực tiếp đi ra ngoài từ phòng họp, không quan tâm cuộc họp bị gián đoạn, anh cười, giọng nói ấm áp trầm thấp:“Em muốn anh trở về?”





“Anh không trở về?”





Nghe rõ sự lo sợ trong giọng Vu Lam, tâm trạng Thịnh Hựu Đình vốn thoải mái cũng cảnh giác theo:“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?”





Hiện tại Vu Lam sẽ không tin Thịnh Hựu Đình gây bất lợi cho Thất Bảo, chuyện ngộp nước lần trước rồi thêm chuyện thắt ống dẫn tinh bị lộ, Thịnh Hựu Đình giải thích, bởi vì chân Thất Bảo không có lực, anh muốn mang con bé bơi lội rèn luyện một chút





Khi đó cô thấy được sự chân thành trong mắt anh: “A Lam, em phải tin tưởng anh, đời này anh không có con ruột của mình, anh dạy Thất Bảo gọi anh là cha, là thật sự sẽ coi con bé như con anh, anh sẽ không hại con bé, bởi vì đời này anh chỉ có một đứa con gái là nó, con giống em như thế, anh làm sao có thể hại con?”





Vu Lam không tìm thấy Thất Bảo, biết chính mình chỉ có thể dựa vào Thịnh Hựu Đình





Giọng của cô mang theo giọng mũi run rẩy:“Không thấy Thất Bảo nữa, phòng và vườn hoa tôi đã tìm khắp nơi, người giúp việc cũng tìm một lúc lâu, bọn họ nói tôi ôm Thất Bảo đi ra ngoài, giữa trưa tôi đang ngủ trưa, Thất Bảo ngủ trưa trong phòng nó, tôi không nhớ là tôi đã ôm Thất Bảo ra ngoài”





Vu Lam rốt cục không nhịn được, khóc lên trong điện thoại, sự kiên cường lúc bắt đầu đều đã sụp đổ, chỉ còn lại có yếu đuối và khiếp đảm:“Tôi không biết, tôi quên rồi Hựu Đình, tôi lại phát bệnh, tôi không phải người mẹ tốt, tôi không yêu thương Thất Bảo, bảo vệ đều nếu nói tôi ôm con đi ra ngoài, nhưng tôi không nhớ rõ tôi đã làm chuyện như vậy Tôi lại phát bệnh, anh giúp tôi tìm xem, giúp tôi tìm xem Về sau tôi sẽ không đụng chạm nó, tôi không dám đụng vào nó, tôi cách xa nó ra, tôi nhất định sẽ làm tổn thương nó, bản thân mình không nhớ rõ, tôi có thể dưới tình huống nào đó đánh nó hay không, tôi không nhớ rõ nữa”





Vu Lam khóc đến nỗi hít thở không thông, càng ngày càng nói năng lộn xộn, Thịnh Hựu Đình nới lỏng càvạt trên cổ, nặng nề thở ra một hơi:“A Lam, em đừng lo, có anh ở đây, anh lập tức quay lại! Em đừng lo!”





Ngay lúc Thịnh Hựu Đình vừa mới bước vào thang máy, điện thoại lại vang lên, là bảo vệ gọi điện thoại tới:“Boss, vừa rồi bà chủ mang theo cô chủ vào nhà vệ sinh, tôi và A Tiêu đợi nửa giờ ở bên ngoài vẫn chưa ra, có phải chúng tôi nên vào nhìn một chút hay không?”





“Người kia căn bản không phải bà chủ! Bà chủ còn đang ở Thần Phong Nhã Viên! Nếu cô chủ mất tích các anh chết chắc rồi!” Thịnh Hựu Đình cúp điện thoại, nhanh chóng báo cảnh sát!





Lồng ngực và đầu Thịnh Hựu Đình đều đã bốc lửa, tất nhiên anh biết tầm quan trọng của Thất Bảo đối với Vu Lam





Huống chi đứa nhỏ kia gọi anh là cha lâu như vậy, anh muốn cả đời coi bé như con gái, mất tích như vậy, anh cũng không thoải mái hơn Vu Lam là mấy





An Thành không lớn, xe đi cực kì nhanh, hơn mười phút đã về tới Thần Phong Nhã Viên, Thịnh Hựu Đình đóng rầm cửa xe liền đi tìm Vu Lam

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK