Thịnh Hựu Đình ném điếu thuốc lá xuống sàn tàu giẫm tắt, nói: “Lúc trước các người nghĩ một người không biết chữ cũng không nói được sẽ không có nguy hiểm với các người đúng không? Đáng tiếc người giúp việc bị mẹ cô Ôn Như Ngọc hạ độc trở thành người câm kia học được chữ và biết viết, viết tất cả chuyện cô đẩy mẹ của A Lam xuống lầu và chuyện Ôn Như Ngọc hạ độc như thế nào ra”
Vu Y khóc cầu xin: “Hựu Đình! Chuyện đã qua nhiều năm rồi! Cầu xin anh tha thứ cho em! Dù sao em cũng yêu anh nhiều năm như vậy!”
Vu Y biết chuyện mình giết người bị bại lộ, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn, căn bản không biết ứng phó thế nào, cô ta ngoài cầu xin thì không có cách nào khác
Thịnh Hựu Đình cho người kéo Vu Y lên thuyền, Vu Y cho rằng anh muốn thả cô ta, kết quả Thịnh Hựu Đình nhìn cô ta: “Thất Bảo còn nhỏ, mới hai tuổi cô cắt con bé một dao, tuổi cô gấp 20 lần tuổi con bé, tôi chỉ cắt cô 20 nhát, cô sẽ không thiệt”
Nói xong anh nâng cằm, vệ sĩ mang lưỡi dao ra, trong tiếng gào khóc của Vu Y cắt 20 dao
Vu Y sợ hãi lùi vào trong góc: “Hựu Đình, em rất sợ, anh đừng giết em, đừng giết em!”
Thịnh Hựu Đình cười ha ha: “Tôi đương nhiên sẽ không giết cô, nhưng một tội phạm giết người làm nhiều chuyện ác như cô, còn biết sợ cái gì? Thất Bảo mới hai tuổi, lúc cô đánh con bé, con bé không sợ hãi sao? Con bé có cầu xin cô đừng đánh mình không? Cô có nghe không?”
“Hựu Đình! Hựu Đình! Em sai rồi! Em sai rồi! Anh tha cho em đi!” Khắp người Vu Y toàn là máu, quỳ ở trên boong tàu cầu xin
“Sai thì phải nhận trừng phạt, không cần cầu xin tha thứ từ ai, dù sao tôi không phải cha mẹ cô, cũng không phải tổ tông của cô mà có nghĩa vụ phải tha thứ cho cô Khắp người Thất Bảo không chỗ nào không bị thương, ngay cả bàn tay và lòng bàn chân cô cũng không tha, buổi tối ngủ con bé đều phát run, toàn thân cô bần tím thì có làm sao? Gấp 20 lần thì đã thế nào? Tôi thật sự không nghĩ sẽ đòi nợ theo bội số tuổi của cô, cho nên”
Thịnh Hựu Đình vung tay lên, vệ sĩ ném Vu Y xuống biển, một thùng cá lớn cũng thả xuống ngay sau đó, tóc Vu Y dính bết vào mặt chật vật vô cùng, cô ta mở to hai mắt nhìn người đàn ông trên thuyền: “Hựu Đình, anh thả em sao? Anh sẽ không ném em ở đây chứ? Hựu Đình, em cầu xin anh, anh đưa em trở về đi!”
“Cá ăn thịt” Thịnh Hựu Đình cười lạnh: “Cô ngược đãi Thất Bảo như thế nào, tôi thay con bé đòi lại gấp bội Gấp hai mươi, cô không thiệt thòi đâu! Cô nghĩ rằng tôi sẽ giao cô cho cảnh sát, cho cô ngồi tù vài năm dùng ít tiền bồi thường sẽ được thả ra? Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn ăn miếng trả miếng!”
Vu Y nghe được ba chữ cá ăn thịt, lúc này kêu thảm thiết, cô ta muốn bò lên trên, nhưng cô ta không thể đi lên, chỉ có thể hô to: “Cứu mạng!”
Cá ăn thịt ngửi thấy mùi máu tươi, đặc biệt hưng phấn!
Vết thương trên người Vu Y bị ngâm trong nước biển vốn đã đau đớn, lúc răng nanh cá ăn thịt cắn vào da thịt của cô ta, cảm giác sợ hãi gia tăng, cô ta sợ bị ăn thành một cái khung xương!
Khi cô ta bị chìm vào nước, hai con cá hung hăng cắn vào mặt của cô ta, cô ta há miệng kêu to, nước biển trào vào trong miệng
Toàn thân đều đau, sợ hãi dày vò làm cô ta sống không bằng chết!
Vu Y bị kéo lên khỏi mặt biển, máu thịt trên người mơ hồ, còn có vài con cá ăn thịt cắn cô ta không chịu nhả ra, toàn thân cô ta phát run
“Sợ không?” Thịnh Hựu Đình hỏi
“Sợ! Sợ, Hựu Đình! Em rất sợ!”
“Ừ, sợ là được rồi, tôi chính là muốn cô sợ hãi, cô sợ hãi, tôi mới có thể ăn miếng trả miếng, tôi muốn cô giống Thất Bảo đêm đêm gặp ác mộng, sợ đến nỗi cả đêm đang ngủ đều phát run, nhỏ giọng nức nở cả đêm”
Trong lúc Vu Y hoảng sợ la khóc lại bị ném xuống biển, lần này mảng da thịt lớn bị cá hung hăng cắn xé, cuối cùng đến lúc hấp hối mới bị kéo lên thuyền
Vùng biển quốc tế có một đảo nhỏ thần bí, người dân trên đảo không hiểu tiếng bản xứ, Thịnh Hựu Đình cho người ném Vu Y lên đảo, mặc cho cô ta tự sinh tự diệt!