Mạnh Thiểu Khiên trải chăn đệm lót trên sàn nhà trong phòng Thất Bảo,
“Lam Lam, tối nay chúng ta ngủ trong phòng của Thất Bảo đi, như vậy
chẳng những bảo vệ được con bé, mà con bé sáng mai ngủ dậy cũng có
thể nhìn thấy chúng ta, nhất định rất vui, em nói đúng không?
“Lam Lam, em biết không, anh không thể không có em và Thất Bảo, hai
người đã thành một phần trong sinh mệnh của anh, không thể thiếu một
phần nào”
Vu Lam nghe Mạnh Thiểu Khiên thì thầm tự nói, cuối cùng ngủ thiếp đi,
núp trong khuỷu tay của Mạnh Thiểu Khiên, càng ngày càng an tâm
Mạnh Thiểu Khiên biết sẽ có ngày bị Thịnh Hựu Đình phát hiện, chỉ
không ngờ nhanh như vậy, anh ta không muốn về nước, nhưng Thất Bảo
bị sinh non, vốn phát triển không bình thường, đã hai tuổi nhưng vẫn
không đi được, thân thể của cô bé mẫn cảm với không khí nước ngoài, ở
trong nước chỉ riêng An Thành là không sao
Anh ta muốn đưa Vu Lam đi, nhưng nếu thân thể Thất Bảo có chuyện
không tốt, chỉ sợ bệnh tình của Vu Lam sẽ tăng thêm
Sóng gió nếu muốn ập tới, ai cũng không cản nổi
Vu Lam sau khi tỉnh lại, không dám rời khỏi Thất Bảo nửa bước, cũng
không ra khỏi cửa, cô đứng nhìn mỗi chiếc xe lần lượt rời khỏi tiểu khu,
trong tay chỉ cần ôm Thất Bảo, cô liền an tâm
Thịnh Hựu Đình biết mình không thể vội vã, hôm đó anh ôm con của Vu
Lam đi chỉ muốn ép cô nói chuyện, nhưng anh cảm nhận được sự tuyệt
vọng của cô, là sợ hãi đến tuyệt vọng
Con đối với Vu Lam mà nói rất quan trọng, nếu anh muốn cô trở về với
anh, anh tất nhiên phải tiếp nhận đứa trẻ đó
Mà lúc này, Mạnh Thiểu Khiên không chịu buông tay Thịnh Hựu Đình
tại khách sạn nói chuyện điện thoại với Mạnh Thiểu Khiên: “Anh lại
muốn đại chiến gia tộc hơn một năm trước xảy ra lần nữa?”
Mạnh Thiểu Khiên mặc áo blouse trắng, cầm điện thoại đứng trong văn
phòng tại bệnh viện: “Hiện giờ đã không còn là một năm trước, nhà họ
Mạnh có thể chống lại anh, nếu anh muốn hai bên cùng tổn hại, tôi chỉ
có thể không lùi bước, cho dù thế nào, tôi cũng không khiến cuộc sống
của họ quá mức biến động”
Mạnh Thiểu Khiên có thể tự tin như vậy, vì một năm trước khi chuyện
đó xảy ra, anh ta biết sóng gió có thể ập lại một lần nữa Từ lúc đó đã
người nhà mua tín phiếu ủy thác, dù có xảy ra chuyện gì cuộc sống của
bọn họ cũng không xuống dốc không phanh
Cửa nát nhà tan là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra
Thịnh Hựu Đình cười nhẹ: “Thì ra anh muốn phá phủ Trầm Châu*”
* PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng
(dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì
dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải
quyết tâm đánh thắng)
“Lam Lam đã thoát khỏi bóng ma của anh, sống với tôi vô cùng hạnh
phúc, người phá phủ Trầm Chu phải là anh mới đúng”
Cú điện thọa này kết thúc, đúng ba ngày sau, tiền bạc Mạnh Thiểu Khiên
đổ vào tính phiếu ủy thác bị tố cáo là hành vi rửa tiền, toàn bộ bảo đảm
an toàn đều không còn, tất cả tranh đấu lại nóng lên
Ban đêm, Mạnh Thiểu Khiên ngủ cùng Vu Lam trên chiếc đệm lót mềm
mại trong phòng trẻ sơ sinh, Vu Lam nghe tiếng con hít thở đều đều,
hôm nay cực kì bình thường, cánh tay của cô an tĩnh đặt trên trán,
“Thiểu Khiên, em không muốn gặp lại Thịnh Hựu Đình, không muốn
cùng anh ta có quan hệ gì nữa, không muốn bị cuốn vào một cuộc sống
loạn không thể kìm chế đó, em chỉ muốn Thất Bảo”
Mạnh Thiểu Khiên trong lòng căng thẳng, Vu Lam không nhắc đến
Thịnh Hựu Đình, anh ta nghĩ rằng cô đã quên, thì ra cô vẫn nhớ rõ,
nhưng cô nói, cô chỉ cần Thất Bảo
“Lam Lam, đừng nghĩ nhiều quá, em không muốn, anh sẽ bảo vệ em
khỏi những thứ đó!”
Vu Lam sớm đã coi Mạnh Thiểu Khiên là một người quan trọng, nếu
không có Mạnh Thiểu Khiên, cô không sống được, Thất Bảo cũng
không sống được, “Cảm ơn anh, Thiểu Khiên, cảm ơn anh đối xử tốt với
em như vậy, đối tốt với Thất Bảo như vậy, em và Thất Bảo cả đời này
phải cảm ơn anh, mạng của mẹ con em đều là anh cứu… Em nợ anh, đời
này dù làm trâu ngựa bên cạnh anh cũng không oán hận”