Editor: Mây
22|12|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 122.
Trước khi Trình Hi uống canh gừng, Ân Âm cũng đã uống một chén, cho dù vì bản thân hay là vì sức khỏe tốt hơn để chăm sóc Trình Hi, thì Ân Âm đều không cho phép mình sinh bệnh.
Tắm nước nóng xong Ân Âm cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Mà bên này Trình Hi cũng đã rửa sạch chén dĩa.
Có lẽ là từ nhỏ đã không nhìn thấy, lại không có người nguyện ý giúp đỡ cậu nên Trình Hi đã rất tự lập, rất nhiều chuyện cậu đều tự mình mò mẫn làm xong, cho dù lúc đầu luôn không tốt lắm, thậm chí còn bị thương nhưng cậu cũng không than thở vất vả hay kêu đau một tiếng.
Trình Hi cảm thấy, đã có nhiều người chán ghét cậu như vậy, nếu cậu lại gây phiền phức cho họ, thì họ sẽ càng ghét cậu hơn.
Để tiếp tục sống, cậu đều cẩn thận từng chút một, giống như đi trên băng mỏng.
Thời điểm Ân Âm tắm xong liền đi tìm Trình Hi, thấy cửa phòng cậu mở, còn cậu đang ngồi bên mép giường, đèn trong phòng cũng bật sáng.
Nhìn ánh đèn và ánh mắt vô hồn kia, còn có thân thể nhỏ bé một mực chờ đợi, ánh mắt cô có chút chua xót.
Trong phòng Trình Hi có lắp đèn, nhưng vì mắt của cậu nên đương nhiên là không cần mở đèn, dù sao việc mở với không mở thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Nhưng lần này lại không, vì trước đó Ân Âm nói sẽ đến phòng của cậu, Trình Hi liền bật đèn ngồi chờ cô.
Câu vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, hiểu chuyện đến độ làm người ta đau lòng.
Ân Âm thà rằng ích kỷ để bản thân có một cuộc sống tốt đẹp, còn hơn kết thúc tuổi trẻ của mình vì người khác.
"Mẹ, mẹ đến rồi ạ?" Trình Hi hỏi, vào lúc Ân Âm đi gần đến cửa phòng cậu đã nghe được tiếng.
Cô "ừ" một tiếng, bước vào trong thuận tay khép hờ cửa phòng.
Từ khi nghe được âm thanh trong nhà vệ sinh, bàn tay gầy gò của Trình Hi đã nắm chặt lấy ga giường, có chút khẩn trương, kỳ thật những lần cậu và mẹ ở riêng với nhau không nhiều, mẹ cũng rất ít nói chuyện với cậu.
Cho dù có nói cũng chỉ là đôi lời đơn giản liền kết thúc, dường như không muốn nói chuyện với cậu cho lắm.
Từ lúc Ân Âm bảo chút nữa muốn nói chuyện cùng Trình Hi, cậu đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, mẹ muốn nói cái gì với cậu? Có phải là trách cứ việc cậu đêm nay đã nhảy sông, hay là chuyện khác?
Trình Hi ngồi trên giường cảm thấy lo lắng bất an, một giây sau bên cạnh giống như bị lún xuống một chút, Trình Hi bị ôm vào một vòng tay ấm áp.
"Hi Hi, mẹ muốn nói chuyện với con một chút."
Trình Hi ở trong ngực Ân Âm không nhúc nhích, cậu tham luyến cái ôm ấm áp của mẹ, ngoan ngoãn nói: "mẹ, mẹ nói đi."
"Hi Hi, con phải nhớ kỹ điều này, con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ rất yêu con." Ân Âm bày tỏ yêu thương của mình với Trình Hi trong câu nói đầu tiên.
Trình Hi mỉm cười, đáy lòng từng đợt gợn sóng lắc lư từ vòng này đến vòng khác, chỉ cảm thấy câu nói này giống như tiếng của trời phát ra.
"Hi Hi, mẹ có lỗi với con, không thể cho con một thân thể khỏe mạnh, không thể cho con một đôi mắt sáng để nhìn thấy thế giới này." Giọng nói của Ân Âm tràn đầy áy náy.
Trình Hi lập tức nắm chặt góc áo của Ân Âm, vội vàng nói: "Mẹ, Hi Hi không trách mẹ."
Ân Âm đương nhiên biết Trình Hi sẽ không trách mình, cho dù đối mặt với thế gian đầy ác ý, trái tim cậu vẫn luôn lương thiện và mềm mại như vậy.
Cô lại ôm cậu chặt thêm mấy phần, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng không nói nên lời: "Mẹ biết Trình Hi luôn tự trách bản thân. Mẹ cũng tự trách mình, qua nhiều năm như vậy chỉ biết lo cho bản thân, để con một thân một mình chịu đựng nhiều ác ý và lời chửi rủa như vậy. Mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ không xứng làm mẹ của con."
Trình Hi lập tức lắc đầu, tuy ánh mắt vô hồn nhưng cả người lại lo lắng nói: "Không phải, con rất thích mẹ."
Hết chương 122.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 123.
Ngoài Pudding ra thì mẹ là người duy nhất mang cho cậu sự ấm áp.
"Hi Hi, mặc kệ trước kia như thế nào, về sau mẹ sẽ mãi không rời khỏi con, mãi mãi sẽ ở bên cạnh chăm sóc con." Ân Âm nói, cô lập tức nghĩ đến chuyện gì đó ánh mắt liền trở nên tối sầm, "Việc liên quan tới cha của con, mẹ cũng phải nói rõ ràng cho con, con là con trai của mẹ và ba ba, con có quyền được biết."
Nghe được hai chữ ba ba, hơi thở của Trình Hi trở nên ngưng trệ.
Kỳ thật ấn tượng của cậu về cha rất mơ hồ, cậu không nhìn thấy nên chỉ có thể nghe giọng nói để nhận biết một người.
Nhưng cha rất ít về nhà, cho dù về cũng sẽ không nói chuyện với cậu.
Tâm tự nhạy cảm cho Trình Hi biết rằng cha không thích cậu, vì vậy có khát vọng tình thương của cha tới đâu cậu cũng không dám đến gần.
Điều duy nhất mà câu biết về cha chỉ có hai từ ba ba mà thôi.
"Hi Hi, ba ba của con ở bên ngoài đã có một gia đình nhỏ, ông ấy đã ở cùng một người phụ nữ khác và sinh ra một trai một gái, con trai cũng đã sáu tuổi." Ân Âm đem tất cả nói thẳng ra.
Trái tim Trình Hi đau nhói, cậu đau lòng cho mẹ, vì sao đã có mẹ rồi mà cha còn ở bên ngoài cùng người khác.
Cậu bé kia đã sáu tuổi, chỉ nhỏ hơn cậu ba tuổi mà thôi. Vậy là lúc cậu ba tuổi cha đã ở cùng người phụ nữ khác.
Tại sao cha lại làm như vậy, là do cậu sao?
Ân Âm giống như biết được cậu đang suy nghĩ gì, trước khi để cậu nghĩ tới mấy cái linh tinh liền nói: "Đó không phải lỗi của Hi Hi. Bọn họ đem trách nhiệm đổ lên người con chỉ là lấy cớ mà thôi, nếu bản thân không có tâm tư kia thì cho dù là ai hay chuyện gì cũng sẽ không bị cám dỗ, bọn họ chỉ khoác lên người một lớp áo tự lừa người dối mình để che giấu hành vi ghê tởm của bản thân mà thôi."
Đôi mi dài của Trình Hi run lên, có thật là như vậy không?
Nó thật sự không phải lỗi của cậu sao? Nhưng bọn họ đều nói đó là lỗi của cậu.
Là do mắt cậu bị mù, cậu cũng là thứ quái thai không thể rơi nước mắt, nên mới làm hại cha bỏ mẹ đi.
"Hi Hi à, con phải nhớ kỹ, trái tim của một người đã thay đổi thì cho dù thế nào cũng sẽ không trở lại, người đó sẽ tìm vô vàn những lý do để bản thân không quay về và đem sai lầm quở trách lên người khác. Người đã thay đổi, đã muốn rời đi thì cho dù là ai đều không ngăn cản được."
Dừng một chút, Ân Âm cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình: "Hi Hi, mẹ quyết định ly hôn vớicha của con, con có muốn đi cùng mẹ không?"
Đôi mắt vô hồn của Trình Hi mở to.
Cậu biết gần đây cha mẹ đang nháo việc ly hôn, đối với việc này cậu lại có chút luống cuống không biết làm sao.
Nhưng cậu biết, mẹ sống ở Trình gia không vui vẻ, nếu như....nếu như bà có thể hạnh phúc khi rời đi, vậy thì cậu sẽ đồng ý cùng mẹ rời khỏi đây.
Cậu không cần cha, chỉ cần mẹ là đủ, nhưng là.....
"Mẹ ơi, con....con không nhìn thấy......" Trình Hi nhỏ giọng lúng túng, giống như tiếng ruồi muỗi kêu.
Cậu muốn đi theo mẹ, nhưng mà cậu lại không nhìn thấy, như thế sẽ gây thêm phiền phức cho bà.
Mặc dù Trình Hi còn chưa nòi hết lời, nhưng Ân Âm đã biết ý tứ của cậu, cô xoa xoa cái đầu nhỏ của Trình Hi: "Con là con trai của mẹ, mẹ sẽ thương con, yêu con. Làm sao có thể ghét bỏ con ruột của mình."
Một lúc lâu sau, Trình Hi cũng lấy hết can đảm, nắm chặt tay nói: "Mẹ, Hi Hi muốn đi theo mẹ."
"Được, con ngủ đi, việc còn lại cứ giao cho mẹ."
"Dạ."
Thẳng đến khi Trình Hi nằm trên giường, Ân Âm mới tắt đèn rồi rời khỏi phòng cậu.
"Hi Hi, về sau mẹ sẽ bảo vệ con."
Ân Âm rời đi, trlng phòng chỉ còn một mình Trình Hi, trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, cậu bị mẹ nhét vào trong chăn, cảm giác ấm áp hoàn toàn ngược lại với dòng sông lạnh lẽo kia.
Hết chương 123.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Danh Sách Chương: