Editor: Mây (Sky)
13|09|2022
????????????
CHƯƠNG 211.
Ân Âm sờ lên trán cậu bé, thấy nhóc con không còn sốt nữa nhưng bởi vì hơi nóng nên trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Cô vén những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu bé, lấy khăn tay ra cẩn thận lau mồ hôi cho cậu, cô phát hiện nhóc con này cứ nhìn mình không chớp mắt, có chút buồn cười.
Ân Âm mỉm cười nhẹ nhàng nói: - "Sao lại nhìn mẫu thân như vậy?".
Nhóc con vẫn không trả lời, Ân Âm cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy bộ dạng này của thằng bé rất đáng yêu.
Thành thật mà nói, ngũ quan của Tô Nguyên Gia không tính là quá mức xinh đẹp nhưng thằng bé có một làn da trắng trẻo và chút mủm mỉm làm khuôn mặt trở nên rất đáng yêu, nhất là đôi mắt to cùng hàng lông mi dài, khi nhóc con nhẹ nhàng nhìn bạn dường như làm cả trái tim đều tan chảy.
Hơn nữa Tô Nguyên Gia cũng không phải là một hùng hài tử[1], thằng bé ngược lại rất ngoan, tuổi còn nhỏ nhưng không cần người khác nhắc nhở, mỗi ngày bản thân đều tự giác dậy sớm đi thư phòng học, cũng chẳng có khóc lóc làm ầm ĩ.
[1] hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ).
-
Một đứa nhỏ ngoan như vậy lại không được cha mẹ yêu thương, thật vất vả mới có một người yêu mình nhưng dưới sự quan tâm đó lại là độc dược dẫn mình đến cái chết.
"Gia Gia, sao con không nói lời nào vậy?"
Lúc này đôi mi của Tô Nguyên Gia hơi run rẩy, sau khi tinh thần hồi phục môi nhỏ mấp máy nói: - "Mẫu thân?"
Giọng nói non nớt mang theo sự ngạc nhiên không thể tin được.
"Hửm, sao vậy? Không lẽ ngay cả mẫu thân Gia Gia cũng không nhận ra à?" - Ân Âm nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của con trai.
Tô Nguyên Gia vẫn còn có chút ngốc nghếch, lúc này mới phát hiện mẫu thân đang nắm tay của mình.
Cậu bé nhịn không được muốn giật ra nhưng mẫu thân lại càng nắm chặt hơn.
Nhiệt độ cơ thể của Ân Âm truyền đến lòng bàn tay Tô Nguyên Gia làm cậu bé cảm giác yên tâm hơn.
Bỗng nhiên Ngân Liễu lên tiếng: - "Tiểu công gia, người bị bệnh nên phu nhân đã trông chừng người một ngày..."
Ngân Liễu kể lại hết một lượt những chuyện đã xảy ra.
Sau đó Tô Nguyên Gia mới biết thì ra mình bị cảm lạnh và phát sốt, mẫu thân không những mời đại phu tới khám bệnh cho mình mà còn ở bên giường trông mình suốt một đêm.
Ngân Liễu còn nói mẫu thân rất lo lắng cho cậu.
Tô Nguyên Gia không nhớ rõ là đã bao lâu, dường như trước khi hiểu chuyện mẫu thân đã rời xa mình, khi cậu chủ động tới gần, mẫu thân cũng không để ý tới, cậu sinh bệnh, mẫu thân cũng chưa từng đến.
Lần này vì bị bệnh mà phát sốt, tuy cậu mơ mơ màng màng nhưng kỳ thật có thể cảm nhận được, Tô Nguyên Gia khó có được cơ hội tùy hứng một lần nên đã không cho gọi đại phu.
Cậu muốn đánh cược một lần nữa, nếu như mình bệnh nặng một chút có phải mẫu thân sẽ đến hay không, mà bây giờ bà thật sự đã tới đây.
Sự dịu dàng và lo lắng trên mặt bà là thứ mà Tô Nguyên Gia đã rất lâu chưa từng nhìn thấy.
Mẫu thân của trướa kia đã trở về rồi ư?
Nghĩ đến đây hai mắt của Tô Nguyên Gia sáng lên vài phần.
Nhớ tới câu mẫu thân vừa mới hỏi mình, cậu lắp bắp nói: - "Hài nhi, thân thể hài nhi đã tốt rồi, không có gì đáng ngại".
Bởi vì từ trước tới nay luôn bị Ân Âm cự tuyệt nên khi đối mặt với cô thì Tô Nguyên Gia vẫn có chút rụt rè nên giọng nói trẻ con nhỏ xíu, sau khi nhận ra mẫu thân trước mặt không phải là ảo giác thì càng không dám nhìn nữa luôn.
Đôi mắt to tròn nhẹ nhàng liếc thoáng qua rồi thu về, rồi lại hé mắt lên nhìn thêm một chút sau đó thì thu hồi tầm mắt.
Cậu bé thật cẩn thận mà nhìn, giống như đang trốn sau cái cây giống như con sóc nhỏ thò chân ra, ở trước cửa thăm dò, vừa sợ hãi vừa mang theo chút ngượng ngùng, nhìn rất đáng yêu.
Ân Âm bị hành động đáng yêu của con trai làm đến mức không kìm chế được, cô lập tức ôm nhóc con đang nằm trên giường vào trong lòng, hung hăng hôn lên khuôn mặt như trái táo trắng nõn của cậu, phát ra một tiếng chụt vang dội.
HẾT CHƯƠNG 211.
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
CHƯƠNG 212.
Hai mắt Tô Nguyên Gia đột nhiên mở to, vẻ mặt hoài nghi nhìn mẫu thân ở trước mặt.
Mẫu thân, mẫu thân cư nhiên lại hôn mình!?
Tô Nguyên Gia đã năm tuổi, trước khi bà còn chưa lạnh nhạt với cậu thì hai mẹ con cũng chưa từng hôn qua như vậy, nhiều lắm chỉ là ôm một cái.
Nhưng hiện tại mẫu thân lại hôn mình.
Tai của Tô Nguyên Gia rất nhanh đã đỏ bừng lên, giống như bị bốc khói, cái miệng cậu bé mấp máy, phải một lúc lâu sau mới lắp bắp mở miệng, đại khái là do quá kinh ngạc mà lớn tiếng.
"Sao, làm sao có thể hôn, nam...nam nữ thụ thụ bất thân".
Hai mắt Ân Âm mở to nhìn đứa nhỏ đáng yêu trước mặt, giống như một ông cụ non, phồng má nói ra câu "nam nữ thụ thụ bất thân", khiến lòng Ân Âm run lên.
Làm sao bây giờ nhìn thật muốn bắt nạt mà.
Cô cũng mặt kệ người nào nói ra câu này, Ân Âm chỉ thuận theo trái tim mình, cuối đầu ríu rít hôn lên mặt Tô Nguyên Gia thêm vài cái, còn trêu ghẹo nói: - "ai nha, đã thụ thụ bất thân rồi vậy phải làm sao bây giờ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của Tô Nguyên Gia đã đỏ lên, cậu biết mẫu thân đang trêu ghẹo mình.
Nhóc con cắn môi, nhìn bộ dáng của Tô Nguyên Gia giống như bị chà đạp đến đáng thương, cậu bé mấp máy giống như muốn nói nhưng không biết phải nói cái gì, cuối cùng cái tay nhỏ kéo chăn lên chùm lại hết cái đầu nhỏ, chỉ lộ ra mấy sợi tóc nhỏ.
Cái này là xấu hổ đến nổi không dám gặp người sao?
Ân Âm bậc cười mà không che giấu chút nào.
Nghe thấy tiếng cười của mẫu thân, Tô Nguyên Gia như con mèo đang nằm cuộn trong chăn phồng má, thầm nghĩ: Mẫu thân khi dễ người ta.
Tuy nhiên mối quan hệ giữa hai mẹ con qua lần trêu ghẹo này ngược lại đã hòa hoãn một chút.
Bởi vì sốt mà Tô Nguyên Gia bị đổ mồ hôi, hiện giờ cậu bé đã tỉnh nên Ân Âm kêu người hầu hạ cậu tắm rửa, lại để cho phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đưa tới viện Vân Tùng, lát nữa hai mẹ con sẽ cùng ăn cơm tối.
Ngân Liễu và Tôn ma ma có hơi kinh ngạc, phải biết rằng xưa nay phu nhân đều không ăn cơm ở viện Vân Tùng, trước kia toàn là chờ quốc công gia về cùng nhau ăn, nếu quốc công gia không trở về khẩu vị của phu nhân sẽ trở nên tệ đi, điều này dẫn đến thân thể phu nhân gần đây càng thêm gầy gò.
Dù vậy hai người cũng không có nhắc nhở.
Đối với việc của Quốc Công gia các nàng cũng đã lờ mờ đoán được điều gì đó nhưng thứ mà bây giờ họ để tâm nhất chính là phu nhân cùng tiểu công gia ở cùng có tốt hay không.
Biết được mẫu thân muốn dùng cơm chiều cùng mình ở viện Vân Tùng Tô Nguyên Gia rất là kích động liền nhanh chóng tắm rửa xong.
Đợi nhóc con tắm xong Ân Âm cầm một cái khăn mặt của cậu bé tới, hướng cậu vẫy tay: - "Nào, mẫu thân giúp con lau khô tóc".
Tô Nguyên Gia đầu tiên rất vui vẻ, ngay sau đó đã lập tức lắc đầu, giọng nói trẻ con nghiêm trang: - "Mẫu thân, có thể để người hầu làm ạ".
Ân Âm khịt mũi hai cái, nắm lấy cậu bé trong tiếng kinh hô, đắp khăn mặt lên người con trai, lau tóc cho cậu.
Tô Nguyên Gia giãy dụa một chút thế nhưng cậu bé chỉ mới năm tuổi, vóc dáng cũng thấp, căn bản không so được với Ân Âm.
Cuối cùng đành ngoan ngoãn để mẫu thân lau tóc cho mình.
Xung quanh ngoại trừ mùi hương của xà bông dùng trong bồn tắm còn có một mùi thơm thoang thoảng dễ chịu tỏa ra từ trên người mẫu thân.
Động tác của Ân Âm rất nhẹ nhàng, cũng rất tỉ mỉ.
Tô Nguyên Gia được cô lau đến cả người thoải mái mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa đã ngủ thϊếp đi.
Cuối cùng mới bừng tỉnh lại, tuy rằng lúc đầu cậu bé có tí giãy dụa nhưng nhóc con vẫn rất vui vẻ.
Sau đó cả hai cùng ngồi xuống ăn tối.
Không bao lâu một gã sai vặt vội vàng đến báo: - "Thưa phu nhân, đêm nay quốc công gia có việc quan trọng nên không thể trở về dùng bữa, đặc biệt báo cho phu nhân một tiếng".
HẾT CHƯƠNG 212.
????????????
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây (Sky): hello mình đã trở lại rồi đây, xin lỗi lại để mọi người đợi, sắp tới mình sẽ ra chương đều nha, đứa nào xạo đứa đó ế. Mình cũng sẽ cố gắng trau chuốt lời văn tốt hơn, chỗ nào không hợp thì cmt cho mình nhé.
Danh Sách Chương: