Trong nháy mắt bảy năm trôi qua.
Thời gian bảy năm ở thế giới này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, bảy năm ở trên người Tôn Ngộ Không vẫn có chút biến hóa.
Nó của bảy năm trước có Ân Âm che chở, có mẹ để làm nũng, cho dù là khuôn mặt hay hành vi đều mang theo sự non nớt.
Mà nó của bây giờ cũng đã lớn khôn từ lâu, bảy năm bởi vì khảo nghiệm mà Bồ Đề tổ sư cũng chưa từng gặp nó, phảng phất như đã đem nó vào quên lãng.
Tôn Ngộ Không chỉ có một mình, đôi khi nó cũng do dự và bối rối nhưng phần lớn là kiên định với tương lai, nó muốn học bản lĩnh thật tốt, về phần vì sao phải học thì trong trí nhớ của nó mơ hồ nhớ là hình như mình đã từng có ước định với ai, mà người kia là ai đây?
Mà bảy năm này ngoại trừ thỉnh thoảng đi Hoa Quả Sơn thăm các con nuôi của mình ra thì tất cả thời gian còn lại Ân Âm đều ở bên cạnh Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không ngày này qua ngày khác vẫn làm những công việc không thay đổi, đơn giản và nhàm chán, cho đến ngày hôm nay khi Bồ Đề tổ sư ở đại điện giảng kinh luận đạo, nó đã đến nghe.
Sau khi nghe xong, có đệ tử đã đến tìm Tôn Ngộ Không, nói cho nó biết là Bồ Đề tổ sư tìm nó.
Tôn Ngộ Không vừa mới gánh nước trở về lại nghe thấy lời này, ánh mắt lập tức sáng ngời, nó dường như đã đoán ra cái gì, tiện tay lau mồ hôi trên trán, mang theo tâm tình kích động đi gặp Bồ Đề tổ sư.
"Con trai cố lên". — Ân Âm ở ngoài đại điện nắm chặt nắm tay, cổ vũ cho nó.
Trong đại điện, Bồ Đề tổ sư đã thu nó làm đồ đệ, đang hỏi nó muốn học bản lĩnh gì.
"Ngươi có thể học thuật bói toán để cầu may và tránh đều xấu. Học Đạo giáo, Nho giáo và các tư tưởng khác. Học thực hành ngồi thiền định, ăn chay niệm Phật".
Tôn Ngộ Không nghe xong lại lắc đầu: — "Sư phụ, có thể học bản lĩnh Thông Thiên Triệt Địa kia không?"
Bồ Đề tổ sư nhẹ nhìn lướt qua nó một cái: — "A, vì sao ngươi lại muốn học bản lĩnh đó?"
Tôn Ngộ Không câm lặng, gãi gãi đầu, một hồi lâu mới nói: — "Đại khái là học được bãn lĩnh sẽ không bị người khinh nhục". Cũng có lẽ là vì bảo vệ người khác, về phần người này là ai thì, nó gãi gãi đầu, cũng không nhớ ra.
Ân Âm ở bên ngoài cũng không nghe được câu trả lời của Tôn Ngộ Không, nếu nghe được chắc là sẽ rơi lệ. Một số người, một số điều, ngay cả khi ký ức đã biến mất nhưng cô đã từng là sự thật, không thể nào bỏ quên được.
Đợi đến khi Tôn Ngộ Không lần nữa đẩy cửa đại điện ra, Ân Âm đã biết được là nó đã bái sư thành công.
Sau đó Tôn Ngộ Không vẫn đi theo Bồ Đề tổ sư, học tập bảy mươi phép biến hóa, học đi trên mây.
Nó có thiên phú hơn nữa cũng cố gắng, cứ như vậy lại mười ba năm nữa trôi qua.
Tính toán thời gian, Tôn Ngộ Không đã ở Linh Đài Phương Thốn Sơn được hai mươi năm, mà Ân Âm cũng ẩn thân ở cùng nó hai mươi năm.
Ngày hôm nay tâm tình của Ân Âm có chút nặng nề, bởi vì một số chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.
Tôn Ngộ Không cũng không trưởng thành lắm, mặc dù trước đó Ân Âm đã dạy dỗ nó mấy năm, có khi cũng không quá ổn trọng, lần này vì theo yêu cầu của sư huynh, ở trước mặt mọi người biễu diễn ảo thuật, biến thành một cây thông, khiến mọi người ồn ào, cũng đã quấy nhiễu Bồ Đề tổ sư.
Tôn Ngộ Không đứng trước Bồ Đề tổ sư, nhìn sư phụ trầm mặt thì trong lòng bỗng nhiên có hơi bất an.
Bồ Đề tổ sư khẽ thở dài nói: — "Ngộ Không, ngươi học được bản lĩnh, sao có thể khoe khoang trước mặt người khác. Nếu hôm nay là người khác thể hiện, khi ngươi nhìn thấy có đi cầu hắn, muốn học được bản lĩnh từ hắn hay không? Ngược lại người khác thấy ngươi có bản lĩnh này khẳng định cũng muốn học từ ngươi".
Danh Sách Chương: