Editor: Mây aka Tiên Vân
25|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 93.
Cái bà già Ân Âm này bị thần kinh sao, lại ép diễn làm hại cô ta bị chửi trước bao nhiêu người.
Lương Hân mở miệng muốn đem sự việc Ân Âm ép diễn nói ra.
Hồ tỷ đứng một bên thấy không ổn lập tức bụm miệng cô ta lại, áy náy nói với đạo diễn và những người khác: "Thật xin lỗi, Lương Hân có lẽ là trạng thái không tốt, có thể phiền cho nghỉ ngơi một chút, tôi mang cô ấy đi điều chình lại trạng thái."
Đạo diễn không kiên nhẫn phất phất tay: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút."
Ân Âm nhìn Hồ tỷ lôi Lương Hân đi, môi đỏ cong lên lười nhát cười một tiếng.
"Hồ tỷ, chị thả tôi ra, vì cái gì lại không cho tôi nói, chính con mụ Ân Âm kia đang ép diễn tôi, làm hại tôi bị chửi." Bước vào phòng nghỉ Lương Hân trừng mắt nhìn Hồ tỷ, tức giận lớn tiếng nói.
Hồ tỷ đóng cửa lại, nói: "Tôi biết, không chỉ mình tôi mà mọi người trong đoàn đều biết cô ấy chèn ép cảnh quay của cô."
Lương Hân trợn tròn mắt: "Vậy tại sao bọn họ lại không nói, đạo diễn vì sao cũn không nói."
Hồ tỷ nhẹ nhàng xùy một tiếng: "Nói cái gì, người ta là diễn viên nổi tiếng, là đạo diễn mời cô ấy đến, mà cô lại do dùng tiền nhét vào, cô cảm thấy đạo diễn và mọi người sẽ đứng về phía nào?"
Lại nghe được mình không bằng Ân Âm tâm tình cô ta càng thêm tồi tệ.
"Người đàn bà kia rõ ràng cố ý khi dỗ tôi, hại tôi xấu mặt trước mọi người." Lương Hân để ý nhất chính là mặt mũi, cô ta luôn hy vọng mọi ngưới đội cô ta lên đầu, nhưng hôm nay cô ta lại bị đạo diễn mắng nhiều như vậy, không biết có bao nhiêu người xung quanh đang chê cười cô ta.
"Vậy cô có thể làm cái gì? Trở lại ép diễn sao?"
Lương Hân nghẹn miệng trừng mắt nhìn chị ta, sao cô ta lại không muốn.... nhưng mà cô ta lại không có năng lực đó.
Hồ tỷ khẽ thở dài, tận tâm khuyên: "Cô ngẫm lại xem gần đây có phải đắc tội gì với cô ấy không? Ân Âm không phải là loại ỷ thế hiếp người."
Nghe Hồ tỷ vì Ân Âm mà nói chuyện cô ta lại lần nữa bùng nổ: "Vậy ý của chị là gì, tôi mới là loại ỷ thế hiếp người sao? Có trời mới biết làm sao tôi đấc tội cô ta, tôi cảm thấy chính là cô ta ghen ghét vì tôi trẻ tuổi xinh đẹp."
Mặt Hồ tỷ giật giật, được rồi, đúng là không thể nói đạo lý với con nhò này.
"Nếu như cô thật sự đắc tội Ân Âm thì vẫn nên nhanh chóng đi xin lỗi cô ấy đi."
Lương Hân hừ một tiếng, cô ta không thấy mình làm sai chỗ nào, dựa vào cái gì bắt cô ta xin lỗi con đàn bà kia.
Hồ tỷ: "Cô không sợ đắc tội cô ấy, thì cô sẽ thổ ở trong đoàn phim này sao?"
"Cô ta dám. Chị cũng đừng quên thân phận của tôi." Lương Hân dương dương tự đắc nói, cô ta chính là người có huyết mach với Sở gia, đợi đến khi cô ta tiếp xúc với những người chủ chốt nhà họ Sở thì điều đầu tiên là đem mụ đàn bà kia kéo xuống.
Hồ tỷ nâng trán không muốn nói thêm gì nữa, chị ta cảm thấy một ngày nào đó Lương Hên sẽ tự mình tìm đường chết.
Bất quá chị ta cũng có chút buồn bực, hôm nay đúng là Ân Âm cố ý áp diễn, Lương Hân có chỗ nào đắc tội cô ấy đâu? Chị ta cảm thấy thật khói hiểu.
Mười lăm phút sau Lương Hân lại trở về quay phim.
Ân Âm không còn ép diễn nên lần này quay phim rất thuận lợi.
Đạo diễn quen biết Ân Âm đã lâu nên đương nhiên cũng nhìn ra được là Ân Âm chèn ép cảnh diễn của Lương Hân, nhưng ông ta cũng không nói gì, để cho Ân Âm mặt mũi. Mà Ân Âm tự nhiên cũng cho đạo diễn mặt mũi.
Thời điểm Ân Âm quay phim cùng Lương Hân, Tô Mạch một mực đứng ở bên xem.
Hắn cũng cảm giác được Ân Âm đang cố ý ép diễn Lương Hân.
Tô Mạch tin tưởng Ân Âm không phải loại người bắn tên không đích*, hắn nghĩ tới tối hôm qua Ân Âm biết mình bị Lương Hân dây dưa.
* nguyên văn 无的放矢之人 : Không có mục tiêu, một thành ngữ Trung Quốc, phát âm là wú dì fàng shǐ, có nghĩa là một phép ẩn dụ để nói và làm những việc không có mục đích rõ ràng hoặc phi thực tế. Trong " Cải cách việc học " của Mao Trạch Đông.
Hết chương 93.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 94.
Cho nên vợ như vậy là do trút giận cho hắn sao?
Nghĩ đến mức này khóe môi lạnh nhạt của Tô Mạch nở nụ cười trong trẻo, khuôn mặt thả lỏng. Hóa ra là Ân Âm để ý hắn như vậy, cỏn bảo vệ cho hắn. Được vợ bảo vệ cảm giác thật tốt.
Sau một ngày quay phim đầy gian nan, Lương Hân cũng không ở lại liền quay đầu rời đi vì sợ bị mọi người đàm tiếu.
Hồ tỷ đang định đi theo sau thì bị Ân Âm gọi lại.
"Chị Ân Âm, có chuyện gì sao?" Hồ tỷ vẻ mặt cung kính nói.
Ân Âm nhướng mắt, nói: "Cô là người đại diện của Lương Hân?"
"Vâng, chị cứ gọi em là tiểu Hồ."
"Tôi có lời muốn nói, làm phiền cô giúp tôi chuyển cho Lương Hân. Nói cho cô ta biết không phải người nào cũng có thể ngấp nghé. Tô Mạch là người của tôi, bảo cô ta cách xa một chút, cũng không cần có mấy suy nghĩ lung tung. Nếu không......" Ân Âm dừng một chút, không thèm để ý nói: "Ngành giải trí có thể làm một người nổi tiếng, cũng có thể làm một người trong vòng một đêm biến mất. Hy vọng cô ta sẽ cân nhắc cẩn thận một chút."
Nói xong Ân Âm quay người rời đi.
Hồ tỷ run rẩy hồi lâu mới phản ứng được, sở dĩ Ân Âm nhấm vào Lương Hân là bời vì Tô Mạch.
Đối với câu "Tô Mạch là người của tôi." Chị ta ngược lại không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ân Âm muốn bảo vệ đàn em.
Về phần câu uy hiếp đằng sau kia, Hồ tỷ không chút nghi ngờ, Ân Âm chính là người có năng lực đó.
Hồ tỷ nhanh chân rời đi, đem lời nói lại cho Lương Hân, ra lệnh cho cô ta ngừng thèm muốn Tô Mạch.
Lương Hâm tức giận đem tất cả đồ trang điểm trên bàn đẩy xuống: "Cô ta dựa vào cái gì nói như vậy, cô ta nói không được thì không được sao, tôi lại càng muốn Tô Mạch."
"Lương Hân, cô nghe tôi nói, Ân Âm không phải người có thể đắc tội."
"Tôi không sợ cô ta."
Hồ tỷ phân tích cho cô ta rất nhiều lần, nói khô cả họng nhưng con nhỏ này vẫn như cũ không hối cải, càng quyết tâm tóm cho được Tô Mạch.
Cuối cùng Hồ tỷ chỉ có thể rời đi.
Cô dự định đi báo cáo cho công ty chuyện này, tốt nhất đem Lương Hân rời khỏi tay cô, nếu không một ngày cô sẽ bị ả hại chết.
Sau khi Hồ tỷ rời đi, Lương Hâ liền cầm điện thoại gọi cho mẹ cô ta.
-
Những lần quay chụp tiếp theo thái độ Lương Hân không có thái độ gì khác thường rất an phận.
Hồ tỷ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là cô ta đã nghe lọt tai lời mình nói.
Thấy Lương Hân không còn dây dưa với Tô Mạch, Ân Âm cũng không làm khó cô ta.
Khi cô và Tô Mạch đóng phim cũng một mực đem Tô Nguyên Gấm ở bên người, một nhà ba người tình cảm rất tốt.
Đảo mắt ba tháng trôi qua quá trình quay phim《Hoàng Đồ》sắp kết thúc, cũng đa gần gần tết.
Lúc trước bọn họ nghỉ ngơi ba ngày, Ân Âm dẫn hai cha con đi một chuyến tới thăm cha mẹ nuôi.
Cha mẹ trước khi nhận nuôi cô đã có con trai, so với cô lớn hơn năm tuổi.
Bây giờ cha mẹ nuôi đang sống với anh trai, vợ chồng già đã sớm nghỉ hưu ở nhà trông cháu.
Mặc dù Ân Âm chỉ là con nuôi nhưng hai cha mẹ và anh trai đối xử với cô rất tốt, xem cô như người thân chân chính mà đối đãi.
Đây là lần đầu Ân Âm dẫn hai cha con đi gặp bọn họ, Tô Mạch và Đô Đô đều rất khẩn trương.
Tô Mạch vừa khẩn trương vừa kích động, vợ có thể mang hắn đi gặp cha mẹ vợ, không phải là quan tâm tới biểu hiện của hắn đi.
Tính cách Tô Mach rất tốt, mặc dù miệng có chút vụng về nhưng hai vợ chồng già đều có ấn tượng tốt với hắn, thậm chí còn cảm thấy ở chung một chỗ với Ân Âm là ủy khuất hắn, dù sao thì bọn họ đều biết cô là một kẻ tham công tiếc việc.
Đương nhiên họ yêu thích nhất chính là cháu ngoại Đô Đô.
Hết chương 94.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: đố mọi người cha mẹ nguyên chủ Ân Âm là ai?
Đoán đúng mai đăng hết thế giới này.????
Danh Sách Chương: