Ta biết Tôn Ngộ Không, nhưng ta lại không sợ hắn, ta sẽ ở chỗ này chờ hắn đến". — sắc mặc của Thanh Ngưu Quái không hề sợ sệt một chút nào.
Mặc dù hắn chưa từng gặp Tôn Ngộ Không, năm đó khi Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung thì hắn đã đến nhân gian, tuy nhiên hắn cũng đã nghe nói qua, về sau hắn cũng nghe nói Tôn Ngộ Không bị đè dưới chân núi Ngũ Hành năm trăm năm.
Thanh Ngưu Quái vẫn luôn cảm thấy mọi người quá phóng đại về bản lĩnh của Tôn Ngộ Không, hơn nữa, dù cho Tôn Ngộ Không thật sự có bản lĩnh thì hắn cũng không sợ, Tôn Ngộ Không cũng chỉ dựa vào cây gậy Như Ý của mình, nếu gậy không còn hắn cũng không tin Tôn Ngộ Không kia còn có thể lật trời.
Ân Âm ở một bên nhìn, rất muốn mang theo con trai rời khỏi đây, mặc kệ mớ hỗn độn của bọn Đường Tăng.
Lần này chuyện gặp phải Thanh Ngưu Quái vốn có thể tránh được, ban đầu hắn không có ý định muốn bắt bọn họ, nhưng Trư Bát Giới lại đụng phải.
Thanh Ngưu Quái nói không sai, không hỏi mà đã lấy thì chính là trộm, lần này bọn họ bị bắt hoàn toàn là do lòng tham của mình.
Bọn họ hành động ngu xuẩn rồi lại muốn để cho con trai cô đến dọn dẹp cục diện rối rắm, thật sự là làm cho người ta tức giận.
Nhưng cô cũng hiểu con trai mình, nếu đã đồng ý bảo vệ Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh thì sẽ dốc toàn lực bảo vệ bọn họ chu toàn.
Không bao lâu, có một tiểu yêu vội vàng đến bẩm báo: — "Đại vương, Tôn Ngộ Không kia đã đánh vào".
Ánh mắt của Thanh Ngưu Quái sáng lên: — "cuối cùng Tôn Ngộ Không cũng tới, nhóm tiểu yêu theo bổn đại vương đi nghênh chiến".
Bên ngoài động phủ, Thanh Ngưu Quái mang theo một đám tiểu yêu đối đầu với Tôn Ngộ Không.
"Con yêu quái nhà ngươi dám bắt sư phụ ta, mau thả sư phụ ta ra". — Đôi mắt của Tôn Ngộ Không phát ra luồng ánh sáng rực rỡ như mặt trời, nó liếc mắt nhìn Thanh Ngưu Quái nói.
Thanh Ngưu Quái cũng đang đánh giá Tôn Ngộ Không, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: — "Ngươi chính là Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung? Xem ra cũng chỉ là như thế. Ta vốn không có ý bắt Đường Tăng, là bọn họ tự mình đưa tới cửa, đương nhiên ta cũng không khách khí, ta sẽ không thả bọn họ đi, có bản lĩnh thì ngươi cướp về đi".
Tôn Ngộ Không nắm chặt gậy Như Ý: — "Đã như vậy thì đánh một trận đi".
Hai người phi thân lên giữa không trung lập tức đánh nhau, trong nháy mắt trời đất xung quanh biến ảo, cuồng phong nổi lên.
Ban đầu hai người còn ngang sức, nhưng dần dần Thanh Ngưu Quái lại rơi vào thế hạ phong.
Lúc này Tôn Ngộ Không đánh ra một chiêu, Thanh Ngưu Quái bị đánh lui về phía sau mấy bước, mắt thấy sắp thua Thanh Ngưu Quái lại nở nụ cười.
Hắn lấy Kim Cang Trát từ trong túi ra.
Ngay khi vừa lấy ra, Kim Cang Trát tản ra ánh sáng màu vàng, lúc ném ra ngoài nó lập tức hút lấy gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không không có binh khí, lập tức rơi vào thế yếu.
"Haha, Tôn Ngộ Không, ngươi không có binh khí, ta xem ngươi còn cứu Đường Tăng như thế nào? Cái gì mà đại náo Thiên Cung, ta thấy rõ ràng là hư danh nói chơi". — Thanh Ngưu Quái trào phúng.
Tôn Ngộ Không không ngờ là gậy Như Ý lại bị lấy đi, nó bất ngờ không kịp phòng bị, chợt siết chặt nắm đấm, hốc mắt phiếm hồng.
Không có binh khí nó cũng chẳng có nhiều cơ hội đánh thắng Ngưu Thanh Quái, nó phải làm sao mới cứu được bọn người sư phụ ra?
Trong lúc nhất thời, Tôn Ngộ Không cảm thấy có chút bất lực, thậm chí còn hoài nghi bản thân.
Đúng lúc này một giọng nữ bỗng nhiên vang lên.
"Chỉ là một con trâu dựa vào một cái vòng tròn rách nát lại ở chỗ này diễu võ dương oai, ngươi dám to gan lớn mật như vậy".
Thanh Ngưu Quái vừa nghe, gân xanh trên trán nổi lên, vừa quay đầu nhìn đã nhìn thấy nữ tử mặc quần áo màu xanh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tóc dài đến thắt lưng tung bay, dung mạo cô tuyệt mỹ, chỉ là đôi con ngươi lại ẩn chứa tia sáng lạnh lẽo.
Danh Sách Chương: