Editor: Mây aka Tiên Vân
08|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 15.
Đứa thứ ba 10 tuổi, không được đọc sách, là một đứa nhỏ chậm phát triển trí tuệ, tức là bị khờ.
Nghe nói khi biết được đứa trẻ là kẻ khờ, Cha mẹ cậu cùng bà Tưởng muốn đem cậu ném vào núi để cậu tự sinh tự diệt, về sau bị người trong thôn nhìn thấy, bị nhận chỉ trích mới đem cậu trở về.
Được mang trở về, thế nhưng cũng không được chăm kỹ lưỡng, ngày bình cho cậu ăn cơm không để cậu đói là tốt lắm rồi.
Đứa nhỏ nhất của Tưởng Kiến Quân đang được bà Tưởng bế trên tay, là một nhóc con bảy tuổi mập map, da có chút đen. Không có đi nhà trẻ, năm nay liền vào lớp một.
"Bà già, sao bà lại tới đây?" Bà tưởng đối với bà Tôn vẫn là rất hoan nghênh, hai người có sở thích tụ tập một chỗ ngồi tán gẫu về mấy chuyện bát quái trong thôn.
"Chị Tưởng, tôi hôm nay đi tới trung tâm huyện, chị có biết tôi nhìn thấy ai không?" Bà Tôn vẻ thần thần bí bí nói.
"Ai vậy?" Bà Tưởng thuận miệng hỏi.
Đứa cháu trai đang được bế trên tay thấy trong miệng nó thật nhiều đường, giữ lại một viên ném xuống đất.
Đứa trẻ ngốc con mắt lập tức sáng lên, cẩn thận từng li từng tí nhặt lên, cầm lên miệng liếm liếm, lộ ra nụ cười đần độn.
"Mày là cái đồ trộm kẹo, đồ ngu ngốc." Nhóc con da đen mập mạp đá cậu một cái.
Cậu ngốc thấy đau đớn, trong hốc mắt liền dâng lênntâng nước mắt, miệng kìm nén không dám khóc, nắm chặt đường trong tay.
Bà Tưởng liếc qua, vờ như không thấy.
"Tôi nhìn thấy con dâu lớn của bà."
"Con dâu lớn? Con hồ ly tinh Ân Âm kia?" Bà Tưởng ngẩng cao đầu, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Cả xóm mọi người đều biết bà Tưởng không thích Ân Âm, vừa nhắc đến vợ của con trai cả liền mắng xối xả.
Nói cô là hồ ly tinh, đem đứa con trai hiếu thuận của bà câu dẫn bỏ đi.
"Cũng không phải đi một mình, mà còn mang theo con nhỏ Chiêu Đệ nữa."
"Bà không nhìn lầm chứ? Hai đứa nó trở về làm gì? Không lẽ đi về nhà ngoại?"
"Cái đó tôi cũng không biết, tôi chỉ nhìn thoáng qua, hai đứa nó liền đi mất."
"Quan tâm nó trở về làm gì, cả đời bà đây cũng không muốn nhìn thấy nó." Trong mắt bà Tưởng tràn ngập ghét bỏ, nếu cô ta dám trở về cái nhà này, bà liền cầm cây chổi đánh đuổi cô ta ra ngoài.
Hai liền ở đây nói chuyện về Ân Âm một thời gian dài, từ việc Ân Âm câu dẫn con trai lớn của bà, đến việc trong thôn có một quả phụ bị xấu mặt, lại đến những cô gái đứng đường, trong miệng không ngừng thoát ra những lời thóa mạ, mãi đến khi Tưởng Kiến Quân cùng Lưu Miêu Miêu trở về.
Lưu Miêu Miêu mặt một chiếc váy ngắn, trang điểm đậm, mặc dù đã dinh bốn đứa, nhưng cô chỉ mới ba mươi tuổi. Lại biết cách bảo dưỡng nên bây giờ nhìn cô giống như thiếu nữ hai mươi. Năm nay đi làm trong một nhà tắm ở trung tâm thành phố.
Tưởng Kiến Quân bộ dáng nhìn giống như đại ca xã hội đen, cả ngày cùng bọn lưu manh ở chung, còn thường xuyên đi đánh bạc.
Về đến nhà, cả hai liền giục mang cơm lên.
Bà Tưởng chỉ có thể buông cháu trai xuống, đi làm cơm.
Lưu Miêu Miêu vì cái nhà này sinh bốn đứa con trai nên được xem như đại công thần, bà Tưởng vẫn rất là thương cô, mặc dù đứa thư ba là kẻ ngốc.
Về phần đứa con trai Tưởng Kiến Quân, từ nhỏ đã được bà Tưởng cưng chiều nên cũng không nở để hắn làm việc.
"Tại sao lại ít thịt thế, cái này làm sao mà đủ ăn?" Nhìn trên bàn cơm chỉ có chút xíu thịt, sắc mặt Lưu Miêu Miêu liền không vui oán trách, "Nếu mẹ không biết mua thì để tôi mua."
Bà Tưởng thời gian dài khổ cực đem hai đứa con khôn lớn, dành cả đời để đào bới và tìm kiếm, làm sao mà bỏ được tiền ra mua nhiều thịt như vậy.
"Trong nhà cũng sắp hết tiền rồi." Bà Tưởng thấp giọng nói.
"Anh hai không có gửi tiền về nhà sao?" Nghe được trong nhà không còn tiền, Tưởng Kiến Quân mặt liền biến sắc, hắn không có việc làm nên vẫn luôn lấy tiền từ chỗ bà Tưởng.
Hết chương 15.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 16.
Tưởng gia cũng không phải gia đình giàu có, sau khi cha Tưởng qua đời, bà Tưởng phải gian nan đem hai đứa nhỏ nuôi lớn.
Bây giờ Tưởng gia cũng không có bao nhiêu tiền, tất cả đều dựa vào tiền hưu mỗi tháng của bà Tưởng cùng tiền dưỡng lão Tưởng Kiến Quốc gửi về.
Số tiền ít ỏi này, ngoại trừ tiêu phí sinh hoạt hàng ngày, còn phải đưa cho Tưởng Kiến Quân đi đánh bạc, tiền còn lại cũng chẳng bao nhiêu.
Biết được anh hai mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, sắc mặt Tưởng Kiến Quân cũng không còn khó coi, hắn đảo mắt một vòng nói: "Không thì kêu anh hai gửi về nhiều tiền chút, dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai đứa, mà chị dâu cũng có việc làm, trong nhà khẳng định dư giả, liền nói hiếu kính với mẹ là đạo lý hiển nhiên."
Tưởng Kiến Quân nhìn tới con trai nhỏ: "Kim Bảo cũng nên đi học, con nghe nói thành phố S bên kia có trường tiểu học không tệ, nếu không liền đem Kim Bảo đưa qua đó, học phí thì mượn anh hai về sau trả lại."
Tưởng Kiến Quân nói chuyện tự nhiên như hắn có lý, mặc dù nói là mượn, nhưng đến cuối cùng có trả hay không, vẵn là một ẩn số.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn cầm đồ của Tưởng Kiến Quốc cũng chưa bao giờ trả lại.
"Được rồi, để mẹ đi nói với Kiến Quốc một chút, Kim Bảo nhà ta thông minh như vậy, nhất định phải đến trường tiểu học tốt nhất để đọc sách." Bà Tưởng luôn nuông chiều con út, nên cũng rất nghe lời hắn.
Ăn cơm xong bà Tưởng cũng không có trì hoãn, liền đi đến cửa hàng nhò đầu thôn, bỏ ra mấy xu tiền gọi điện thoại cho Tưởng Kiến Quốc.
Tưởng Kiến Quốc đang làm việc trong phòng bếp một cửa hàng ở thành phố H, lập tức nhận được điện thoại của bà Tưởng.
Bởi vì thời đại này điện thoại còn chưa có phổ biến, nên không phải nhà nào cũng có điện thoại, Tưởng Kiến Quốc làm trong nhà hàng vài năm nên để lại số điện thoại của nhà hàng, cũng thuận tiện cho việc liên lạc.
Nhận được cuộc gọi bà Tưởng lại đòi tiền, còn muốn an bài con trai nhỏ của em trai đi học tiểu học, hắn bó tay toàn tập.
"Mẹ, con cũng là một công nhân nghèo nhập cư, làm sao có nhiều tiền như vậy, với lại còn phải nuôi hai đứa nhỏ." Mỗi tháng có thể gửi tiền về nhiều như vậy đã là cực hạn của hắn, hiện tại gia đình nhỏ của hắn cũng trôi qua khó khăn.
"Sắp tới Chiêu Đệ cũng phải lên cấp hai, con thật sự không đủ lha năng chi thêm."
Bà Tưởng bên kia nghe được liền không vui: "Nó chỉ là một đứa con gái có thể học tiểu học là tốt rồi, mày còn muốn cho nó học trung học, mày bị ngu sao. Con gái chính là hàng lỗ vốn, để nó đọc sách nhiều như vậy làm gì, để nó ra ngoài đi làm, qua mấy năm nữa tao bên này tìm cho nó một người tốt."
"Kim bảo cũng là em họ nó, nó là chị cũng không nên ích kỷ như vậy, vừa vặn để nó đi làm việc, kiếm tiền học phí cho Kim Bảo."
Bà Tưởng đem mọi việc thu xếp rõ ràng, càng nói càng cảm thấy có thể thực hiện.
Cũng không biết bên này sắc mặt của Tưởng Kiến Quốc đã trầm xuống.
Nếu là trước kia, Tưởng Kiến Quốc có lẽ sẽ không dám nói gì, nhưng lần đó về nhà hai ngày, nghe Ân Âm tẫy não hắn càng phát hiện ra có chút không thích hợp.
Dựa vào cái gì con gái của hắn phải đi kiếm tiền cho Kim Bảo đọc sách.
Mà hiện tại Chiêu Đệ chỉ mới mười ba tuổi, còn quá sớm để nói tới việc kết hôn.
Tưởng Kiến Quốc nghĩ, nếu như lời mẹ vừa nói để cho vợ nghe được, cô sẽ nổi giận.
Hắn mặc dù có chút ngu hiếu, cũng có chút trọng nam khinh nữ, nhưng việc đó cũng không có nghĩa là hắn không thương con của mình.
Hắn yêu Ân Âm, nên đối với hai đứa nhỏ thì yêu ai yêu cả đường đi.
"Vấn đề Chiêu Đệ đi học trung học đã được quyết định."
Bên kia bà Tưởng nói một tràng lại thấy con trai lớn không nghe lời bà, lập tức tức giận giọng nói bén nhọn vang lên.
Hết chương 16.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Danh Sách Chương: