Tôn ma ma từng là nha hoàn hồi môn của mẫu thân Ân Âm, sau khi mẫu thân Ân Âm qua đời Tôn ma ma vẫn ở bên người Ân Âm, chăm sóc vị tiểu thư này. Có thể nói trong quá trình trưởng thành của nguyên chủ, Tôn ma ma giống như mẫu thân chiếu cố nàng.
Mà Ngân Liễu bằng tuổi với Ân Âm, lúc nàng bốn tuổi đã bị mua đi theo Ân Âm.
Hai người không chỉ đồng hành với Ân Âm đến khi trưởng thành mà còn chứng kiến những năm tháng Ân Âm và Tô Chính đã cùng nhau trải qua.
Chứng kiến sự ân ái, những kỳ vọng đấu tranh về tương lai tình yêu của Tô Chính và Ân Âm, cũng chứng kiến bọn họ dần dần xuất hiện những trận cãi vã, chiến tranh lạnh, đến khi những nữ nhân khác chen chân vào đến bây giờ hôn nhâm sắp tan vỡ.
Tiểu thư và cô gia thật sự là rất đẹp đôi.
Mười mấy năm qua bởi vì khi Tô Chính còn nhỏ ăn không đủ no nên dạ dày có vấn đề, thân thể cũng gầy trơ xương. Tiểu thư mười ngón tay chưa từng dính nước lại đi tìm sư phụ dược thiện, muốn làm dược thiện cho Tô Chính bồi bổ thân thể, ước chừng phải cầu xin người kia hơn nửa tháng, ở trong mùa đông kiên trì khảo nghiệm, cuối cùng mới học được dược thiện.
Bởi vì một lòng yêu thương nàng có thể thức đêm làm xiêm y cho Tô Chính, cũng có thể vào lúc hắn bị bệnh liên tục ba ngày ba đêm không ngủ chăm sóc, chờ hắn khỏe bệnh nàng lại ngã xuống.
Lại nói tiếp, Tô Chính có thiên phú đọc sách rất tốt nhưng lại không bằng Ân Âm. Mà Ân Âm cũng ngày đêm ở bên cạnh cùng đọc sách và chỉ dạy cho hắn, không ngại trời nóng bức hay rét lạnh, mới luyện ra Tô Chính như bây giờ.
Càng không cần phải nói Ân Âm đã vì Tô Chính mà đã sinh non, mất đi đứa con đầu lòng.
Ân Âm đã trả giá quá nhiều vì Tô Chính nhưng hắn ngay cả lời hứa của mình cũng không làm được.
Ngân Liễu và Tôn ma ma nhớ tới chuyện này lập tức phẫn nộ, mắng thẳng Tô Chính là đồ sói mắt trắng, lòng lang dạ thú.
Bất quá các nàng sinh ra và lớn lên ở cổ đại, các nàng vẫn hy vọng Ân Âm sẽ không hòa ly với Tô Chính.
Họ cảm thấy Tô Chính tuổi trẻ tuấn mỹ như vậy lại còn là quốc công gia khẳng định còn có thể tái giá. Nhưng mười mấy năm nay là tiểu thư của họ cùng Tô Chính cố gắng mà, hiện giờ chính là lúc phú quý nhất sao có thể chắp tay nhường cho nữ nhân khác.
Hơn nữa một khi hòa ly Ân Âm sẽ không còn là quốc công phu nhân nữa, Tô Nguyên Gia cũng không còn là tiểu công gia, đây đều là thứ mà hai người nên có vì sao phải buông tay, sau hòa ly cuộc sống của mẹ con hai người sẽ trải qua rất gian nan.
Còn không bằng làm bộ như không biết, cứ như vậy tương kính như tân sống tiếp, dù sao Tô Chính cũng từng nói sẽ không có thiếp thất, cũng sẽ không có hài tử khác.
Lúc Tôn ma ma và Ngân Liễu khuyên bảo Ân Âm như vậy thì cô vẫn chưa có nghĩ tới nhưng rất nhanh đã bị cô phủ quyết.
Ân Âm là thần tiên không phải cổ nhân bị giam cầm trong tư tưởng cổ đại, tâm hồn của cô theo tự do, sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà chịu ủy khuất. Hơn nữa cô tới thế gian này là vì Tô Nguyên Gia, chẳng lẽ thằng bé không có thân phận tiểu công gia thì không thể sống được sao? Rời khỏi phủ quốc công cô cũng có thể cho Tô Nguyên Gia cuộc sống tốt.
Quyền thế, địa vị không chỉ mang lại cho người ta cảm giác ưu việt mà còn giam cầm họ. Tô Chính không phải một trong những ví dụ à!
Bên này Tôn ma ma sợ Tô Nguyên Gia sẽ khổ sở nên cùng cậu bé ở viện Vân Tùng, thấy tình huống của nhóc con còn tốt liền thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn thấy Tô Nguyên Gia lo lắng cho Ân Âm lại càng vui mừng.
Mặc kệ mhư thế nào tiểu công gia vẫn là đứa trẻ tốt, Tôn ma ma coi Tô Nguyên Gia giống như cháu trai mà yêu thương.
Cũng chính vào lúc này Tô Chính đi tới viện Vân Tùng.
Nhìn thấy nam nhân cao lớn tiến vào, Tô Nguyên Gia mím môi không nói gì.
Mà Tô Chính đang đối mặt với đứa con trai này, lần đầu tiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Danh Sách Chương: