"Ngươi là ai?" - Kim Giác đỡ Ngân Giác dậy, trầm mặt nhìn về phía nữ tử không rõ lai lịch trước mắt.
"Ngộ Không, con nói cho bọn họ biết, ta là ai?"
Tôn Ngộ Không ưỡn ngực, có chút kiêu ngạo nói: - "Người là mẹ của Tôn Ngộ Không".
"Ngoan". - Ân Âm xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, lập tức nói: - "Thế nào, đã nghe rõ chưa?"
"Không có khả năng". - Tựa hồ khi Ân Âm vừa dứt lời, hai yêu quái Kim Giác và Ngân Giác lập tức phủ định.
"À, không tin hả?" - Ân Âm đánh giá bọn họ: - "Xem ra trí nhớ của các ngươi bị phong ấn rồi, không sao, ta hảo tâm giúp các ngươi giải bỏ".
Ân Âm giơ tay lên, hai luồng ánh sáng xẹt qua hai đầu ngón tay đi vào trong đầu hai yêu quái Kim Giác và Ngân Giác.
Sau một lúc sững sờ, hai yêu quái lại lần nữa nhìn về phía Ân Âm, dường như nhớ tới chuyện gì đó, cả người sợ hãi lập tức run rẩy.
"Đúng là ngươi". - Bọn họ sợ tới mức ngay cả đầu lưỡi cũng run, lời nói ra cũng không thuận lợi, trong nháy mắt cảm giác như cả người bị thiêu đốt.
Đúng vậy, hai người đã nhận ra Ân Âm.
Phải biết rằng, hai yêu quái Kim Giác và Ngân Giác thật ra không phải yêu quái thật sự, mà là hai đồng tử canh giữ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân biến hóa thành, chẳng qua là bị Thái Thượng Lão Quân phong ấn trí nhớ.
Hiện giờ Ân Âm "hảo tâm" giải hóa ký ức bị phong ấn cho bọn họ, vậy nên đã nhớ ra rồi.
Nhớ lúc trước Tôn Ngộ Không bị Như Lai trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn, một nữ tử nói là mẹ của Tôn Ngộ Không đánh lên Thiên Cung, trực tiếp ném tất cả những người khi dễ Tôn Ngộ Không vào lò luyện đan, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt thật to, ngay cả Ngọc Đế cũng không ngoại lệ.
Một ít thần tiên pháp lực thấp dường như bị lột một lớp da, mà thần tiên pháp lực cao cũng bị thương nặng.
Đối với bọn họ mà nói, nữ nhân Ân Âm này gần giống như một người điên, mấu chốt là bọn họ còn đánh không lại, bọn họ đi cầu cứu Như Lai nhưng Như Lai lại không thấy bọn họ.
Bởi vì đánh không lại nên bọn họ cũng không dám so đo, vì thế mà bọn họ đã đưa Ân Âm vào danh sách đen của Thiên Đình.
Hai đồng tử nhìn thấy Ân Âm lập tức sợ hãi nhớ tới chuyện bị ném vào lò luyện đan.
Họ quỳ xuống, một tiếng phịch phát ra.
"Nữ thần tiên, chúng ta sai rồi, chúng ta không tìm Tôn Ngộ Không gây phiền toái nữa, các ngươi muốn Đường Tăng cũng có thể mang đi". - Đối với nữ nhân Ân Âm này bọn họ thật sự rất sợ.
Nhưng mà cửu vĩ hồ không biết Ân Âm, lúc trước Ân Âm ném chúng thần tiên vào lò luyện đan, bởi vì quá mức mất mặt cho nên bọn họ đều im lặng không nhắc nữa.
Cửu vĩ hồ thấy hai đứa con trai của mình quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn muốn trả lại Đường Tăng thì nhất thời tức giận.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Còn không đứng lên, không phải là một nữ nhân thôi sao? Có gì mà đáng sợ, đợi tí nữa mẫu thân bắt nàng ta, nhất định sẽ đánh nàng ta hồn phi phách tán".
Ân Âm nheo mắt lại nhìn qua, khóe môi cong lên một nụ cười như không cười: - "Thì ra là cữu vĩ hồ, còn là hai con, lông thú này hẳn là không tồi, đợi ta lột da lông của các ngươi, làm cho con trai ta một cái áo choàng".
Cửu vĩ hồ vừa nghe lời này nhất thời nổ tung, thứ bọn họ không muốn nghe nhất chính là việc con người muốn lột da bọn họ.
"Ngươi muốn chết". - Hai con cửu vĩ hồ đồng loạt tiến lên, sợi dây kim tuyến vừa rời khỏi tay lập tức lao về phía Ân Âm.
"Mẹ". - Tôn Ngộ Không hô, có hơi lo lắng.
"Ngộ Không đừng nhúc nhích, con còn sợ mẹ không thu thập được hai con hồ ly này sao?"
Trên thực tế, hai con hồ ly này quả thật không phải đối thủ của Ân Âm, hiệp đầu tiên, sợi dây kim tuyến của bọn họ bị Ân Âm cướp đi.
Danh Sách Chương: