Editor: Mây (Sky)
17|07|2022
????????????
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 195.
"Vợ à, anh không yên tâm." — đôi mắt của Trần Lập lộ ra vẻ tội nghiệp và ủy khuất đáng thương.
Ân Âm dở khóc dở cười, giả hỏa này sao lại giống như một đứa trẻ vậy chứ.
Cô vỗ cái đầu đinh của hắn, an ủi: — "Được rồi, em biết anh không nỡ, nhưng mà anh là trụ cột gia đình, anh phải đi kiếm tiền, chúng ta đều dựa vào anh nuôi sống. Yên tâm đi, em sẽ chiếu cố tốt cái nhà này."
Trần Lập muốn nói lại thôi, hắn là một người yêu vợ, cũng thương nhớ gia đình.
Hắn thật lòng không nỡ rời đi, hơn nữa cha và mấy đứa nhỏ vừa tới thành phố H, chưa quen cuộc sống nơi này làm hắn lo lắng lắm.
Bất quá Trần Lập cũng biết vợ mình nói đúng.
Nghĩ đến số tiền còn lại trong thẻ của vợ, hắn kiềm chế quyết tâm không bỏ cuộc, cuối cùng sắp xếp hành lý bất đầu hành trình đi thành phố G.
Hai đứa nhỏ không muốn xa cha nhưng tụi nó cũng biết cha phải đi kiếm tiền nuôi gia đình, điều bọn họ phải làm chỉ có thể đi học cho giỏi, thi được thành tích tốt.
Sau khi Trần Lập đi thành phố G cuộc sống của Ân Âm cũng đâu vào đấy.
Hai đứa bé đi học mỗi ngày đều được ông nội đưa đón.
Ông nội Trần lúc còn trẻ từng tới thành phố H, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng thích ứng rất nhanh.
Ban ngày Ân Âm đến cửa hàng quần áo đến đêm mới có thể về nhà.
Bởi vì cân nhắc đến con nít trong nhà nên cô thường về sớm nấu cơm và giúp chúng làm bài tập
Đôi khi bị khách hàng kéo dài thời gian cũng không có cách nào khác đành về trễ, lúc đó hai đứa nhỏ sẽ hỗ trợ ông nội cùng làm cơm tối.
Không chỉ như vậy hai đứa còn ý thức tự dọn dẹp vệ sinh, đúng là những đứa bé ngoan.
Thành tích của Trần Li ở tiểu học Hồng Kiều rất tốt, khi chuyển tới tiểu học Dục Dương cũng luôn duy trì thành tích như vậy.
Trần Trừng ở tiểu học Hồng Kiều có thành tích đếm ngược trở lên, ban đầu Ân Âm cho rằng cậu bé không thích đọc sách, về sau mới phát hiện là không phải, hơn nữa Trần Trừng so với Trần Li còn thông minh hơn, nếu như thằng bé chịu cố gắng có thể còn sẽ ưu tú hơn Trần Li.
Xét thấy tình huống như vậy Ân Âm quyết định cùng Trần Trừng nói chuyện một lần, hỏi thằng bé nguyên nhân, nếu Trần Trừng thật thật sự không thích đọc sách thì để thằng bé phát triển ở phương diện khác.
Không nghĩ tới cô vừa hỏi thì thằng bé liền bật khóc.
Ân Âm vội vàng ôm cu cậu vào lòng, hỏi nguyên nhân.
Về sau cô mới biết được, không phải thằng bé không thích đọc sách, những kiến thức kia thằng bé đều hiểu, bài thi cũng có thể làm chỉ là thằng bé cố ý thi không tốt.
Cậu bé nghĩ, nếu như bản thân thi không tốt thì cha mẹ có phải sẽ dời lực chú ý lên người mình nhiều hơn thay vì để chị em bọn họ ở nhà.
Nhưng cậu bé không chờ được sự quan tâm của cha mẹ, hơn nữa ban đầu đến một hai cuộc gọi cũng không có.
Cậu bé cảm thấy, cha mẹ căn bản đã không quan tâm mình, mình thi tốt thì có ích lợi gì.
Trần Trừng trước nay đều là tùy hứng, không nghĩ tới lại làm người ta đau lòng như vậy.
Ân Âm nghe con trai nói xong, khẽ thở dài một cái.
Kỳ thật tình huống này cũng không hiếm thấy, giống như sẽ có đứa cố ý đánh nhau vì muốn có sự chú ý của cha mẹ, hy vọng cha mẹ quan tâm mình.
Nhưng mấy đứa nhỏ hay làm như vậy đều gặp toàn đều ngược lại.
Cha mẹ thậm chí còn đánh chúng, mắng chúng, thất vọng đối với chúng, cảm thấy chúng là một đứa trẻ hư, từ sự không chú ý ban đầu dần dần trở thành ghét bỏ.
Gặp loại tình huống này Ân Âm chỉ cảm thấy đau lòng.
Đau lòng vì bọn nhỏ từng li từng tí thăm dò, đau lòng vì sự biểu đạt yêu thương cha mẹ vụng về của chúng.
HẾT CHƯƠNG 195.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 196.
"Tranh Tử, trước kia là mẹ không tốt, cha mẹ không quan tâm con và chị gái nhiều, về sau sẽ không như vậy nữa." — Ân Âm ôm nhóc con nói: — "Mẹ xin lỗi Tranh Tử, sau này mẹ nhất định sẽ để bảo bối nhỏ nhà ta ở trong lòng, Tranh Tử có tha thứ cho mẹ không?"
Thằng bé nắm lấy quần áo của cô, ngẩng đầu nhìn, giọng nói mềm mại mang theo nức nở: — "Tranh Tử chưa bao giờ trách mẹ."
Không trách thì sao cần phải tha thứ.
Cha mẹ ở ngoài bận rộn không thể về nhà, tuy Tranh Tử thể hiện vẻ phẫn nộ, tức giận nhưng thật ra cậu bé cũng rất đau lòng.
Ban đêm, Ân Âm và Trần Trừng trò chuyện thật lâu, cuối cùng tiểu gia hỏa ngủ thϊếp đi vì mệt mỏi.
Ân Âm ôm cậu bé lên giường, khóe môi nhóc con còn nhếch lên.
Về sau Trần Trừng ở tiểu học Dục Dương học hành rất chăm chỉ, mỗi lần thi đều dần dần tiến bộ.
-
Cùng lúc đó tiệm quần áo của Ân Âm cũng khai trương.
Tiệm quần áo này được đặt tên chung của hai người, gọi là: cửa hàng quần áo Âm Lập.
Quần áo được bán trong tiệm đều là quần áo phụ nữ và trẻ em, toàn bộ đều do tự tay Ân Âm thiết kế.
Cùng với nguyên chủ chỉ học bốn năm đại học rất khác biệt, Ân Âm đã xuyên qua ba ngàn thế giới, kiến thức nhiều hơn, cô đối với phương diện thiết kế thời trang so với nguyên chủ hiểu biết hơn.
Gần đây cô thiết kế một số quần áo mới cho trẻ em và phụ nữ, cô cũng vừa nhận được quần áo hoàn chỉnh từ xưởng may trong hai ngày qua.
Vừa nhận được cô lập tức đặt trong tiệm, sau đó tải ảnh lên shop online.
Vì để cho càng nhiều người nhìn thấy, cô chuyên bày ở nơi dễ nhìn thấy nhất trong tiệm.
Ân Âm rất có lòng tin với năng lực thiết kế thời trang của mình, hầu hết những người nhìn thấy đều bị thu hút.
"Mẹ ơi, cái váy kia thật đẹp, con muốn mặc nó."
"uây, cái váy dài này ko tệ, thích hợp với độ tuổi của phụ nữ như tôi."
......
Không ngoài dự đoán, người vào cửa càng ngày càng nhiều.
Có đứa trẻ nhìn thấy rồi lôi kéo người lớn đi vào, vốn định mua quần áo cho bọn nhỏ cuối cùng ngạc nhiên cũng mua cho mình hai bộ.
Có phụ nữ tự mình vào, sau khi mua đồ cho mình lại cảm thấy quần áo trẻ em trong tiệm không tệ, cũng mua mấy món cho con nít nhà mình hoặc họ hàng.
Trong một ngày Ân Âm tiếp khách so với lúc trước nhiều hơn gấp mấy lần, rất là bận rộn luôn.
Quần áo bán ra rất nhanh, thậm chí có khách quen còn gọi tới đặt hàng trước, cô không thể không gọi điện cho nhà xưởng, để bọn họ sản xuất thêm một lô hàng nữa.
Mà thời điểm cuối tuần hai đứa nhỏ sẽ đến tiệm của mẹ, làm người mẫu nhỏ cho Ân Âm.
Ban đầu hai đứa nhỏ có chút thiếu dinh dưỡng, về sau liền chăm sóc tốt, hai đứa có làn da di truyền từ Ân Âm, lúc đầu còn có chút đen, không bao lâu liền trắng trẻo.
Bây giờ mặc quần áo đẹp đẽ càng làm cho người ta yêu thích.
Không thể không nói, khi Trần Li và Trần Trừng đến cũng làm doanh số bán hàng của Ân Âm tăng lên.
Thu nhập của tiệm quần áo Âm Lập cũng tăng lên trông thấy.
Sau ba tháng Trần Lập kết thúc công trình trở về từ thành phố G, người lại đen thêm chút xíu, cũng kiếm được một khoảng tiền.
Với sự cố gắng của hai vợ chồng, tiền tiết kiệm trong nhà dần dần nhiều hơn.
Sau này, Ân Âm cho hai chị em học một số lớp kỹ năng, tỉ như TeaKwonDo, hội họa,... đương nhiên vẫn là cho hai đứa muốn học gì thì học.
-
Thời gian trôi qua tới cuối học kỳ.
"Mẹ ơi, đây là thành tích thi cuối kỳ của con." — thời điểm Ân Âm từ tiệm trở về, Trần Trừng liền chạy tới, thằng bé cầm trên tay bảng điểm, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
HẾT CHƯƠNG 196.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 197.
Trên sô pha, Trần Lập - người mấy ngày vừa kết thúc công trình đang cùng con gái xem TV.
Nhìn thấy vợ mình về lập tức nghênh đón.
"Tranh Tử nói thằng bé thi được hạng nhất trong lớp, sáng nay cầm bảng điềm trên tay liền rất kích động, còn chờ em trở về xem." — Trần Lập xoa cái đầu nhỏ của con trai, bất đắc dĩ nhưng lại yêu thương nói.
"Thi được hạng nhất à, thật sao, để mẹ xem xem." — Ân Âm cười, cầm lấy bài thi trên tay con trai.
À, là bài thi lớp hai, có ngữ văn và toán, điều thi được 100 điểm, chữ viết cũng rất tinh tế.
Kỳ thật, sau khi đến tiểu học Dục Dương thái độ học tập của Trần Trừng rất nghiêm túc, thành tích cũng tốt lên, nhiền lần thi được 100, bất quá lần này là thi cuối kỳ nên ý nghĩa cũng khác biệt.
"Mẹ ơi, đây là bài thi của con." — Trần Li vốn có phần dè dặt cũng đưa bài thi tới, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Ân Âm cũng nhận lấy xem.
Ba tờ bài thi, Toán và Tiếng anh đều max điểm, riêng môn ngữ văn bị trừ một điểm, tổng là 299 điểm, cũng là hạng nhất.
Ân Âm rất vui mừng nha.
"Con gái và con trai nhà mình đều là học bá, đều lợi hại như vậy, mẹ tự hào về hai đứa." — Ân Âm không chút do dự khen ngợi.
Đối với đứa trẻ ngoan Ân Âm luôn không keo kiệt mà khen ngợi.
Được mẹ khích lệ, gương mặt nhỏ của hai chị em càng thêm vui sướng, đỏ bừng rất là đáng yêu.
"Cha mẹ, ngày mai trường muốn họp phụ huynh." — Trần Li nhắc nhở.
"Đúng vậy." — Trần Trừng cũng gật đầu.
Họp phụ huynh là một thứ mới mẻ đối với hai chị em.
Bởi vì khi còn ở tiểu học Hồng Kiều chưa từng nghe nói qua, cũng chưa từng có họp phụ huynh, dù sao người lớn đều không ở nhà, họp phụ huynh thì đi tìm ai dự?
Hai bạn nhỏ đều thấy mới lạ và chờ mong lần họp phụ huynh này.
Bởi vì bọn chúng biết cha mẹ sẽ bên cạnh chúng.
Ân Âm nói: — "Được, ngày mai cha mẹ sẽ đi họp phụ huynh cho mấy đứa, buổi đầu cha sẽ đi bên lớp Tranh Tử, mẹ sẽ đi bên lớp Lệ Chi, buổi sau thì đổi lại, có được hay không?"
"Dạ được." — hai chị em không hẹn mà cùng nhau đồng ý.
Ân Âm lại nói: — "Lần này các con thi tốt như vậy, có muốn được thưởng gì không?"
"Có thể được thưởng sao ạ?" — Trần Li nói, thành tích của cô bé từ trước tới giờ đều rất tốt, cô bé cảm thấy cha mẹ khổ cực như vậy để mình được đi học, cô bé càng phải học thật giỏi, cô bé đem việc này xem như trách nhiệm của mình, cho tới giờ đều chưa từng nghĩ còn được khen thưởng.
"Đương nhiên là có."
Trần Trừng kich động giơ bàn tay nhỏ lên, nói: — "Mẹ, mẹ ơi, con muốn đi vườn bách thú."
Trần Li nghe được vườn bách thú, hai mắt sáng lên: — "Mẹ ơi, con cùng em trai có thể đi vườn bách thú không?"
Thật sự thì hai chị em chưa từng đi vườn bách thú.
Lúc ở làng Hồng Kiều, nơi đó chỉ là một làng nhỏ lạc hậu, làm gì có cái gọi là vườn bách thú, nhưng sau khi tới thành phố H, do áp lực cuộc sống hai vợ chồng ngoài việc quan tâm hai đứa đỏ, phần còn lại đều đặt trên công việc.
Vườn bách thú thật sự chưa từng đi nhưng công viên ở gần đây ngược lại đã đi qua mấy lần.
Hai chị em cứ nghe bạn cùng lớp nói trong vườn bách thú có rất nhiều động vật, bọn nhỏ vẫn luôn có tính hiếu kì, nhưng mà hai đứa cũng biết cha mẹ rất bận nên cũng không nói.
Lần này nghe được khen thưởng, Trần Trừng nhịn không được nói ra.
Ân Âm trầm mặc mấy giấy, lần nữa nhận ra sự quan tâm của mình cho hai đứa nhỏ còn chưa đủ. Con nít đứa nào mà không muốn đi công viên giải trí và vườn bách thú.
Ân âm vuốt ve cái đầu nhỏ của chúng, nói: — "Được, vậy thì lúc nào đó chúng ta cùng với ông nội đi vườn bách thú."
HẾT CHƯƠNG 197.
~•~•~•~•~•~
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 198.
"Tuyệt vời." — Trần Trừng vui vẻ nhảy cẩng lên, Trần Li cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
Ân Âm lại ngồi xổm xuống, giọng nói dịu dàng như gió xuân: — "Lệ Chi, Tranh Tử, mẹ nói với các con, sau này muốn cái gì, cần gì, đều có thể nói với cha mẹ, nếu như cha mẹ có khả năng sẽ đồng ý với các con."
Hai đứa bé này vẫn quá hiểu chuyện, đem thật nhiều ý muốn kiềm chế ở trong lòng, Ân Âm thì lại hy vọng giữa cha mẹ và con cái không có ngăn cách, không chỉ xem là cha mẹ mà còn có thể như bạn bè, "tri vô bất ngôn, vô ngôn bất tẫn"*.
[*] không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.
-
Hai đứa nửa hiểu nửa không nhưng vẫn ghi tạc lời mẹ nói trong lòng, lời nói là biểu hiện giải trừ hiểu lầm, biện pháp làm dịu mối quan hệ tốt nhất.
Mà Trần Lập ngồi một bên thấy vợ sau khi trở về đều dồn tất cả chú ý lên người các con không khỏi có chút ủy khuất.
Đợi sau khi Ân Âm vào phòng hắn mới từ sau lưng ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng, đặt cằm trên vai của cô, cả người giống như món trang sức big size, lại như một con chó lớn đáng thương.
"Sao vậy?" — Ân Âm hỏi, cô đi một bước hắn cũng đi theo một bước.
Trần Lập vừa rầu vừa ủy khuất, nói nhỏ: — "vợ à, anh cũng có điều muốn nói với em."
"Hửm, muốn nói cái gì?"
Trần Lập cười một tiếng, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói một câu.
Gương mặt Ân Âm ửng đỏ, vỗ cái tay hắn đang đặt bên hông mình, tức giận nói: — "Anh có biết xấu hổ hay không? Nếu bị mấy đứa nhỏ với cha nghe thấy thì sao?"
"Sẽ không đâu. Vợ à, là em nói nếu có điều gì mong muốn cứ dũng cảm nói ra, anh cũng chỉ muốn nói cho em biết thôi, sao có thể thỏa mãn hai đứa nhỏ mà không đồng ý với anh, vợ à em không được bất công như vậy." — Trần Lập làm nũng nói, giọng nói trầm thấp ưu nhã như tiếng đàn Celleo, từng tiếng kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng người.
Ân Âm cắn môi, nói: — "Cái đó sao có thể giống nhau được."
"Sao lại không giống, nhiều lắm thì, thì yêu cầu của anh chỉ là có chút vô sỉ."
"Anh còn biết anh vô sỉ à." — Ân Âm gõ cái trán của hắn, sao cô lại có cảm giác Trần Lập đang tranh thủ tình cảm với hai đứa nhỏ vậy, lời nói chỗ nào cũng có vị chua, haizz.
"Vợ à~~." — Trần Lập líu lo không ngừng nũng nịu.
Thật là không thể không nói, một người đàn ông lớn như vậy làm nũng, không những không làm người ta cảm thấy nổi da gà mà lại có chút ngứa ngáy.
Thế là, Ân Âm mơ hồ đáp ứng yêu cầu của hắn, sau đó Ân Âm đuổi Trần Lập qua phòng khách ngủ vài ngày.
-
Hôm sau hai vợ chồng cùng đi tiểu học Dục Dương tham gia họp phụ huynh.
Bởi vì cửa hàng quần trong nửa năm này kiếm lời không ít, Ân Âm cũng tuyển nhân viên, hôm nay cô mới có thể dành thời gian đến đây.
Họp phụ huynh của mấy đứa nhỏ, hơn nữa còn là lần đầu tiên sao có thể bỏ lỡ.
Đến trường học, hai người tách nhau ra đi đến lớp hai đứa.
Tại buổi họp phụ huynh, giáo viên nói về tình hình học tập của các em trong học kì này, lại phát giấy khen, biểu dương một số em thành tích thi tốt, có tiến bộ trong học tập.
Trần Li và Trần Trừng chính là hai người trong số đó.
Ân Âm ngồi ở dưới nhìn Trần Trừng được giáo viên kêu đi lên, lại nhận lấy giấy khen từ trong tay cô giáo.
Nhóc con rất bình tĩnh nhưng từ gương mặt đỏ bừng của con trai, cô biết thằng bé đang rất vui sướng và kích động.
Trần Trừng nhận giấy khen, nghe tiếng vỗ tay phía dưới, hai mắt chuẩn xác không sai tìm được mẹ nhà mình.
Ân Âm cười cho cậu một cái like.
Nhóc con cười càng vui vẻ hơn.
HẾT CHƯƠNG 198.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 199.
Thật là tốt, họp phụ huynh có cha mẹ ở đây, Trần Trừng nghĩ, nếu sau này họp phụ huynh cha mẹ đều sẽ tới, cậu mong trường có thể tổ chức thật nhiều lần họp phụ huynh.
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc Ân Âm nắm tay Trần Trừng sang lớp Trần Li tìm hai cha con, trên đường đi nhóc con nói chuyện rôm rả, rất là hào hứng.
"Tiểu Âm?" — Lúc này một giọng nam vang lên, giọng nói mang theo cảm xúc không rõ ràng, đợi khi Ân Âm lần theo âm thanh nhìn sang hai mắt người đàn ông sáng lên, lộ ra vẻ kích động và vui mừng.
"Tiểu Âm, thật sự là em."
Ân Âm lục tìm trong trí nhớ của mình, nhận ra người đàn ông trước mặt, giật mình nói: — "Anh hai."
Không sai, người đàn ông trung niên nắm tay cậu bé đứng trước mặt này chính là anh trai của Ân Âm.
Nhìn đứa em gái hơn chục năm không gặp, hai mắt Ân Lý liền nóng lên, ửng đỏ, chút xíu nữa là bậc khóc, anh nghẹn ngào nói: — "Em gái, anh rốt cuộc cũng tìm được em."
Đúng lúc này Trần Lập cũng dắt theo Trần Li đi tới, thấy Ân Lý trước mặt thì có chút kinh ngạc, lập tức nói: — "Anh vợ."
-
Một đoàn người tìm quán ăn kế bên tiểu học Dục Dương đi vào, Ân Lý nghẹn ngào trải lòng sự tình mười mấy năm qua.
Năm đó khi đám người mẹ Ân không đồng ý cho Ân Âm và Trần Lập ở chung một chỗ, nói thẳng nếu cô còn ở chung với Trần Lập sẽ coi như không có đứa con gái là cô.
Lúc ấy tính cách của Ân Âm được nuông chiều, niên thiếu khí thịnh*, nhất thời không cam lòng, còn cho rằng lời mẹ nói thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.
[*] nguyên văn - 年少气盛 ý là tuổi trẻ tràn đầy sức sống, bính âm là nián shào qì shèng, một thành ngữ miêu tả tính cách rất kiêu ngạo khi còn trẻ, không tôn trọng người lớn tuổi, hoặc ám chỉ sự ngu dốt khi còn trẻ, quá hăng hái, làm việc xấu và hối hận khi về già.
-
Thế là Ân Âm rời đi, đổi tất cả phương thức liên lạc, cùng Trần Lập ở chung một chỗ.
Thẳng đến ba năm sau cô mới trở về, nhưng là cô cũng không có đi vào mà chỉ đứng nhìn từ xa, rốt cuộc cũng không nhìn thấy người nhà.
Nghe nói là họ dọn đi rồi.
Ân Âm nản lòng thoái chí, lần nữa cảm thấy cha mẹ không muốn dính dáng gì tới mình nên mới dọn đi.
Về sau Ân Âm sinh con, lại bận rộn kiếm tiền, ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ về cha mẹ cùng hai người anh trai cũng không có trở về nữa.
Bởi vì cô biết cho dù cô có trở về, người nhà đã từng yêu thương cô cũng sẽ không ở nơi đó chờ cô.
Vốn cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại người nhà mẹ đẻ, lại không nghĩ tới hôm nay lại gặp anh hai.
Lúc này Ân Lý sắp tức điên lên, hốc mắt đỏ bừng, cảm xúc kích động nói: — "Em nói xem bình thường em thông minh như vậy, sao hết lần này đến lần khác đều suy nghĩ ngu ngốc, cha mẹ chỉ là nói nhảm thôi, trên thực tế sau khi em đi cha mẹ lập tức hối hận, bọn họ nói chỉ cần em trở về thì sẽ không phản đối hôn sự của hai đứa nữa. Thế nhưng mà em, em..."
Ân Lý lau mặt, tiếp tục nói: — "Sau khi em rời đi không trở lại, chúng ta cũng không liên lạc được với em, nhưng vẫn luôn chờ em, thẳng đến hai năm sau, nhà chúng ta phải chuyển đi vì nằm trong địa phận phải phá dỡ, chúng ta mới không thể không dọn đi, dù vậy cha mẹ cũng gửi lời cho người xung quanh, nếu nhìn thấy em trở về nhất định phải nói cho bọn họ biết."
Ân Âm ngơ ngác, hóa ra, hóa ra mọi chuyện là ngư vậy.
Kiếp trước, nguyên chủ cho tới chết cũng không có tìm tới nhà mẹ đẻ, đến chết cũng không biết cha mẹ và các anh luôn một mực chờ mình.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
"Em có biết hay không từ sau khi em đi, thân thể mẹ càng ngày càng không tốt, bây giờ, bây giờ..." — Ân Lý nghẹn không nói nên lời, người đàn ông nửa đời người trước sau như một kiên cường chưa từng rơi nước mắt lúc này lại cong lưng.
"Mẹ thế nào? Anh hai, anh nói cho em biết." — Ân Âm vội vàng hỏi
"Mẹ nhập viện rồi..."
-
Ân Âm để Trần Lập đưa hai chị em về nhà, còn mình cùng Ân Lý đi bệnh viện.
HẾT CHƯƠNG 199.
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 200.
Năm đó sau khi phá dỡ, Ân gia dọn đến thành phố H, chỉ vì bọn họ nhớ kỹ, Ân Âm từng nói qua sau này khi tốt nghiệp muốn đến thành phố H làm việc.
Bọn họ mong rằng có thể gặp được con gái ở đây, đáng tiếc hơn chục năm trôi qua, ở cùng một thành phố nhưng lại chưa từng gặp nhau một lần.
Từ sau khi con gái út Ân Âm rời khỏi nhà, hai vợ chồng già liền mắc phải tâm bệnh, nhất là mẹ Ân, tích tụ trong lòng nên thân thể ngày càng sa sút, bây giờ thỉnh thoảng sẽ nằm viện.
Mỗi lần mẹ Ân nằm viện đều nói một câu, bà nói chỉ muốn trước khi chết gặp lại con gái một lần, nói cho con bé, mẹ đợi con về mẹ không trách con.
Nhưng mười mấy năm qua bà vẫn luôn không đợi được.
"Mẹ đang ở trong phòng này, em đi vào đi."
Ân Âm đứng trước cửa phòng bệnh, nắm lấy tay nằm cửa, nhưng lại không có dũng khí mở ra.
Cô ngẩng đầu, qua khung cửa sổ nhỏ trong suốt trên cửa, nhìn thấy tấm thân gầy gò nằm trên chiếc giường đơn màu trắng, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Những kí ức đã đóng kín trong tiềm thức từng chút từng chút khơi dậy, từng li từng tí đều là sự yêu thương của cha mẹ dành cho cô.
Ân Âm rốt cuộc không chịu nổi liền đẩy cửa đi vào.
Có vẻ như nghe được âm thanh, bà lão nằm trên giường chậm rãi quay đầu, đợi tới khi nhìn thấy người, hai mắt bình tĩnh lập tức trợn to, cánh môi mấp mấy, một hồi lâu mới có thể gọi ra cái tên vốn đã giấu ở sâu trong đáy lòng: — "Tiểu Âm."
"Mẹ." — Ân Âm không khống chế nổi nhào tới, cô cầm tay của bà không ngừng nói: — "Mẹ, con xin lỗi, năm đó là do con quá tùy hứng, con không xứng làm con gái của mẹ, huhu..."
Nước mắt Ân Âm rơi, cô không thể nào ngừng khóc.
Bà lão đánh vào bả vai Ân Âm, lần này tới lần khác: — "Con còn biết trở về, con con biết trở về à..."
Sau khi đánh xong bà lại ôm lấy cô khóc lên, nghẹn ngào nói: — "Sao con lại không trở về sớm một chút chứ."
Ngoài cửa, Ân Lý dẫn cha Ân đi vào, nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau khóc nỉ non, hai người đàn ông cũng đỏ cả vành mắt.
Vài chục năm xa cách phảng phất như tan biến trong tiếng khóc ấy.
Thật đúng như câu: giữa cha mẹ và con cái làm sao có thể có hận thù qua đêm.
Cha mẹ Ân nào có hận Ân Âm, bọn chỉ hận chính mình lúc trước thái độ quá mức cứng rắn, mới làm cho con gái bỏ đi.
Bây giờ gặp lại sau mười mấy năm đã không dễ dàng, làm gì còn bận tâm đến người trước kia.
Ân Âm ở trong phòng bệnh đút cháo cho mẹ Ân, cũng nói những chuyện phát sinh trong mấy năm này.
Cha mẹ Ân nghe thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.
Nhắc tới Trần Li và Trần Trừng hai người cùng biểu đạt muốn sớm gặp hai đứa cháu ngoại.
Ân Âm đương nhiên sẽ không từ chối, cô mang theo hai chị em tới, về sau khi cha mẹ Ân đồng ý lại mang theo Trần Lập đến.
Đối với hai đứa cháu ngoại ngoan ngoãn cha mẹ Ân rất là thích, nhất là Trần Li, lông mày và đôi mắt cực kì giống Ân Âm khi còn nhỏ, mà Trần Trừng hoạt bát vui vẻ ban đầu khi ở chung với ông bà ngoại có chút cậu nệ nhưng rất nhanh cậu bé đã ý thức được, ông bà ngoại đối xử rất tốt với chị em cậu.
Cậu biết bà ngoại bị bệnh, bản thân không thể chữa bệnh được, nhưng cậu có thể nghĩ cách làm cho bà ngoại cười.
Có Trần Trừng ở bên mẹ Ân cảm thấy như mình có một cái hạt dẻ cười, mỗi ngày đều cười ha hả, lại có thêm con gái chăm sóc, cũng cởi được nút thắt trong lòng, thân thể của bà rất nhanh đã hồi phục.
Đối với Trần Lập, hai vợ chồng già cũng không còn níu kéo nữa, chỉ cần Trần Lập đối xử tốt với con gái bọn họ là được.
HẾT CHƯƠNG 200.
~•~•~•~•~•~
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
~•~•~•~•~•~
Mây (Sky): edit bộ truyện mà khóc xong lại cười, cười xong rồi khóc, xem có khổ không chứ.
Danh Sách Chương: