Bây giờ Thẩm Thục Miên mới nhận ra hôm nay nàng ta tới tìm Tô Chính để nói ra chuyện mình mang thai có bao nhiêu ngu xuẩn.
Nhưng bây giờ nàng ta đã không còn đường lui.
Ân Âm vẫn im lặng lắng nghe, cũng không nói gì. Tô Chính đi tới nắm lấy tay nàng ta nói: — "A Âm, nàng không cần nghe nàng ta nói bậy. Người ta yêu chỉ có nàng mà thôi".
Ân Âm ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, hỏi: — "Vậy ngài nói cho ta biết, ngài và nàng có từng tiếp xúc da thịt hay không?"
Tô Chính há miệng muốn nói nhưng Ân Âm lại bổ sung thêm một câu: — "Tô Chính, đừng lừa ta".
Tô Chính thở dài, lời vừa định nói ra lại nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
Nhìn bộ dạng của Ân Âm bình tĩnh như không một chút quan tâm, hắn đau lòng tự hỏi.
Hắn nhớ tới lúc trước hắn hứa hẹn với Ân Âm, hắn nói cả đời hắn sẽ không lừa dối nàng.
Tô Chính nắm chặt nấm đấm, một hồi lâu mới cúi đầu, vừa khó khăn lại chua xót nói ra ba chữ: — "Ta xin lỗi".
Ba chữ này đã nói lên hết tất thảy.
Nhưng cũng chính ba chữ này giống như một thanh đao, vạch trần vết sẹo đã được phong ấn trong trí nhớ của Ân Âm, đó là vết sẹo thuộc về kiếp trước của nguyên chủ.
Trong khoảnh khắc này mắt của Ân Âm bất giác đỏ lên.
Cô chăm chú nhìn Tô Chính, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, cô chất vấn: — "Tô Chính, đối với ngươi mà nói, tình cảm mười mấy năm của chúng ta là gì? Lúc trước tâm nguyện duy nhất nói đời này chính là cưới ta làm vợ, Tô Chính đâu? Người đã hứa hẹn muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi!"
Cảm xúc của nguyên chủ quá mức kịch liệt, cô gần như đang cuồng loạn hỏi.
"A Âm, ta xin lỗi, xin lỗi sau này ta sẽ không. Là Thẩm Thục Miên quyến rũ ta trước".
Ân Âm nhếch môi: — "Thẩm Thục Miên quyến rũ ngươi trước, vậy Túy Yên thì sao? Chẳng lẽ cũng là nàng quyến rũ ngươi đi Thanh Lâu? Dẫn ngươi lên giường nàng sao?"
Nhất thời Tô Chính mở to mắt, hắn lại không nghĩ tới Ân Âm vậy mà biết Túy Yên, hắn mở miệng muốn phủ nhận.
Nhưng Ân Âm không cho hắn cơ hội nói dối.
"Ngươi cho rằng lúc ở Kim Mãn Lâu ngươi thay đổi khuôn mặt, không nói lời nào thì ta sẽ không nhận ra sao? Tô Chính à, ngươi xem thường sự hiểu rõ của ta về ngươi mười mấy năm qua sao?"
Đối với nguyên chủ mà nói Tô Chính từ lúc còn nhỏ được nàng cứu lên đã khắc vào xương tủy, là muốn khắc vào cả cuộc đời, một người làm cho nàng khắc cốt ghi tâm như vậy làm sao nàng có thể không biết, làm sao mà không nhận ra.
Buồn cười chính là Tô Chính còn tưởng rằng hắn che dấu rất tốt.
Ngực Tô Chính phập phồng, hắn lui về phía sau một bước, dù thế nào hắn cũng không muốn tin là Ân Âm đã biết chuyện của hắn và Túy Yên, hơn nữa đó còn là sự thật, hắc căn bản không có cách nào phản bác.
"Tô Chính, chúng ta hòa ly đi". — Ân Âm thản nhiên nói, cô dùng sức kéo cánh tay đang bị Tô Chính nắm lấy.
Chưa từng nghĩ tới hai chữ hòa ly đã kích thích Tô Chính.
Tô Chính trực tiếp ôm cô vào lòng, trong giọng nói chưa bao giờ có sự hoảng loạn như bây giờ, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống: — "Không cần, không cần hòa ly, A Âm, ta sai rồi, ta cầu xin nàng, nàng đánh ta, mắng ta muốn trút giận lên ta thế nào cũng được nhưng đừng hòa ly với ta, A Âm cầu xin nàng, thật sự cầu xin nàng".
Ân Âm dùng sức giãy dụa đẩy Tô Chính ra: — "Sớm biết hôm nay như vậy thì lúc trước đừng làm. Ngươi nên biết ta là người như thế nào".
Nói xong cô xoay người dắt theo Tô Nguyên Gia đi về viện Vân Tùng.
Tô Chính đang muốn đuổi theo chợt nhớ tới lão thái thái và Thẩm Thục Miên phía sau.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai người, đôi mắt đỏ như máu, bên tron đầy sự hung ác làm người ta sởn gai ốc: — "Nhốt họ lại".
Danh Sách Chương: