Ân Âm sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, trên mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ: - "Con trai, có có thể nghe hiểu mẹ nói đúng không? Con cũng đồng ý với đạo lý mẹ nói phải không?"
Trứng đá lại giật giật, trong đêm tối đen tản ra ánh sáng màu trắng, giống như đang đáp lại lời Ân Âm nói.
Ân Âm thật sự rất vui vẻ, lúc trước trứng đá vẫn luôn không nhúc nhích, không ngờ tới hôm nay tự nhiên lại động, cho nên ở bên trong nó có ý thức, chắc là sắp ra đời.
"Nào, mẹ lại kể cho con nghe một câu chuyện khác".
"Ngày xửa ngày xưa có một nàng tiên cá xinh đẹp ở dưới biển, một ngày nọ..."
-
Thời gian vội vã trôi đi, các vì sao cũng đang thay đổi, ngày hôm nay Ân Âm ngồi trên tảng đá đối mặt với biển rộng, trong tay cầm kim chỉ may quần áo.
Con trai sắp ra đời đương nhiên là phải chuẩn bị quần áo, cô tìm thợ săn để lấy mấy tấm da hổ thật lớn, làm một số quần áo và mũ cho Tôn Ngộ Không.
Ân Âm vừa khâu quần áo vừa sờ sờ trứng đá bên cạnh, nói: - "Có mẹ làm quần áo cho con, sau này con sẽ không cần Đường Tăng làm quần áo cho con nữa, còn muốn để cho con mang vòng kim cô, không có cửa đâu. Chúng ta không thèm đồ và mũ của hắn".
Ân Âm có hơi nhiều ghét bỏ Đường Tăng, ai đối xử với con trai cô không tốt thì cô cũng sẽ đối xử không tốt với người đó.
Đúng lúc này cô phát hiện trứng đá bên cạnh càng ngày càng nóng, sau đó nước biển dâng lên, trời đất rung chuyển, vô số linh khí hướng về phía Ân Âm mà đến, không, chính xác mà nói là hướng về phía trứng đá bên cạnh cô.
"Sắp ra đời ư?" - Trong nháy mắt Ân Âm tràn đầy vẻ kinh hỉ.
Lúc này trứng đá cọ cọ Ân Âm, lập tức bay ra ngoài vọt ra biển rộng, lao vào không trung, đột nhiên tình thế thay đổi, hình ảnh kỳ dị nổi lên, vô số linh khi khắp trời đất tụ tập lại làm trời đất rung chuyển, trứng đá đột nhiên nứt ra, từ bên trong nhảy ra một con khỉ bay thẳng lên trời rồi lăn qua lăn lại giống như đang vui sướng chúc mừng bản thân ra đời.
"Ngộ Không, Ngộ Không trở về, mẹ ở đây..." - Ân Âm cất tiếng hô to.
Lúc này một bóng "khỉ" quay cuồng trong tầng mây bỗng nhiên dứng lại, lập tức vọt về phía Ân Âm với tốc độ cực nhanh mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Ân Âm chỉ cảm thấy trong ngực ấm ấp, sau đó cũng ôm vật nhỏ ấm áp này vào lòng.
Do hai chân không thể đứng thẳng nên chú khỉ nhỏ luôn ở trạng thái ngồi xổm, cả người đỏ bừng, hai tay phía trước hơi chạm đất, ước chừng lúc ngồi xổm chỉ còn lại một mét.
Cả người đầy lông tơ, Ân Âm vừa sờ đã yêu thích không buông tay, cô cúi đầu nhìn, khỉ con trong ngực cũng đang ngửa đầu, đôi mắt trong suốt như nước suối tràn đầy tình cảm thuần túy.
Một móng vuốt nhỏ của nó nhẹ nhàng móc quần áo của Ân Âm, giọng nói non nớt lại nhẹ nhàng hỏi: - "Người, người là mẹ của ta sao?"
"Đúng vậy". - Ân Âm xoa cái đầu đầy lông của nó.
Ân Âm dùng máu tươi của mình nuôi Tôn Ngộ Không không chỉ vì tạo ra mối liên hệ huyết thống mà còn khiến nó sớm trở nên thông minh hơn, vì thế nó vừa sinh ra đã có thể nói chuyện, cũng có thể cảm nhận được mối quan hệ huyết thống với Ân Âm.
Tiểu Tôn Ngộ Không nhìn Ân Âm, hỏi: - "Vậy tại sao ta lại không giống mẹ?" - Mẹ không có lông mà nó lại có lông.
Ân Âm:...
Cô trải qua một thời gian dài trầm mặc mới nói: - "Bởi vì mẹ là người lớn nên mẹ phải cạo lông, mà con lại là con nít, con nít không thể cạo lông".
Tôn Ngộ Không nghiên đầu, là như vậy sao? Bất quá nó không có suy nghĩ nhiều mà lựa chọn tin tưởng mẹ của mình.
"Mẹ chuẩn bị quần áo cho con nè".
Danh Sách Chương: