Ân Âm tính toán thời gian một chút, cảm thấy mình sẽ đến muộn nên lấy điện thoại ra gọi cho ông nội Trần.
Để thuận tiện cho việc liên hệ, hai vợ chồng đã mua cho ông nội Trần một cái điện thoại dành cho người già.
Bất quá dù có điện thoại ở đó nhưng số lần hai người cùng bọn nhỏ liên lạc cũng rất ít.
Bên phía làng Hồng Kiều, ông nội Trần vừa bước tới cửa thì điện thoại vang lên.
"A Âm hả, sao lại gọi điện thoại về rồi?"
"Ba, Lệ Chi và Tranh Tử đâu?"
"À, Lệ Chi bị thầy Tôn gọi đi rồi, còn Tranh Tử thì ở nhà."
Nghe được Trần Li đã bị kêu đi trong lòng Ân Âm có chút sốt ruột và lo lắng, cô cố gắng trấn an bản thân, nói: — "Ba để Tranh Tử nghe điện thoại được không? Con có việc muốn nói với nó."
"Được." — Ông nội Trần cũng không hỏi nhiều, quay người đi về hướng phòng của Trần Trừng.
Ở trong phòng, Trần Trừng đang ôm chiếc xe đồ chơi bốn bánh được dính keo lại, ngồi yên lặng khóc, một bên mặt được bôi thuốc cao, nhìn qua thì thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Tranh Tử, mẹ cháu gọi điện thoại về, muốn nói chuyện với cháu này." — Tiếng đập cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói của ông nội, Trần Trừng đang ngồi khóc thút thít trong phòng liền cứng đờ.
Cậu không biết vì sao mẹ lại gọi điện thoại cho mình, trong chốc lát cậu nắm chặt tay, nghĩ trong đầu là mình sẽ lớn tiếng nói cậu không muốn nghe, nhưng hình ảnh của mẹ lại hiện lên đầy dịu dàng.
Trần Trừng nhanh chóng đứng dậy, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt.
Cậu hít mũi một cái, mở cửa ngửa đầu nhìn ông lão đang đứng bên ngoài, cất tiếng gọi: — "Ông nội." — Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút nghẹn ngào, hai mắt phiếm hồng khao khát nhìn chiếc điện thoại trong tay ông.
Ông nội Trần đáp lời, đưa điện thoại qua.
Trần Trừng vội vàng dùng hai tay cẩn thận cầm lấy, cánh môi mấp mấy như muốn mở miệng gọi một tiếng mẹ, nhưng làm thế nào cũng không nói được.
Ngược lại bên kia Ân Âm đã lên tiếng trước.
"Là Tranh Tử sao?" — Giọng nói của Ân Âm từ bên kia truyền đến xen lẫn trong đó là mấy phần lo lắng.
Trần Trừng mấp máy môi, nhỏ giọng đáp: — "Là con, con là Tranh Tử."
"Tranh Tử, mẹ có việc nhờ con......." — Ân Âm không có giải thích quá nhiều, chỉ bảo Tranh Tử lập tức đến nhà Tôn Khâm đưa chị gái về.
"........Tranh Tử nhanh lên, bất luận thế nào cũng phải đưa chị con về biết không, mẹ và ba đang trên đường về nhà."
Liên quan đến chị gái, Trần Trừng chỉ nhớ được nửa câu đầu không để ý câu sau, cậu không biết vì sao đột nhiên mẹ lại kêu cậu đưa chị gái về, nhưng cậu là một đứa trẻ biết nghe lời ba mẹ.
"Vâng, con đi liền đây."
"Được, Tranh Tử cũng phải cẩn thận nhé."
"Dạ." — Trần Trừng lưu luyến trả điện thoại lại cho ông nội, nhớ tới lời mẹ dặn liền chạy nhanh ra ngoài.
Trần Trừng biết nhà của thầy Tôn ở đâu, trên cơ bản thì các học sinh ở làng Hồng Kiều điều biết.
Bởi vì Tôn Khâm là người từ tỉnh ngoài đến, trường học phân chỗ ở cho ông ta ngay tại làng Hồng Kiều, khoảng cách không quá xa Trần gia.
-
Trần Li tiến vào nhà thầy Tôn, phát hiện cửa nhà đang mở mà thầy Tôn giống như đang đọc sách ở bàn làm việc.
"Thầy Tôn." — Trần Li gõ cửa một cái.
Nghe thấy giọng nói Tôn Khâm liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Trần Li như muốn xuyên thấu người cô bé.
Trần Li vô thức lùi về sau một bước, không biết tại sao cô cảm thấy ánh mắt của thầy Tôn hơi đáng sợ.
"Tiểu Li tới rồi à, mau vào đây." — Tôn Khâm đi về phía Trần Li, kéo tay dẫn cô bé đi vào.
HẾT CHƯƠNG 175.
__.__.__.__.__.__
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
__.__.__.__.__.__
CHƯƠNG 176.
Bàn tay mập mạp có chút thô ráp mơn trớn vuốt ve cái tay bé nhỏ của Trần Li.
Gương mặt thanh tú của Trần Li nhăn lại, cảm giác không quen nhưng lại không dám phản kháng lại thầy Tôn, bị thầy ấy dắt đi một chút chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Tôn Khâm cong môi nở nụ cười, chà xát hai bàn tay của mình, để Trần Li ngồi ở bàn làm việc mà khi nãy ông ta vừa ngồi, cười tủm tỉm nói: — "Tiểu Li ngồi trước đi, để thầy đi lấy nước cho em."
"Không cần đâu thầy."
"Không có việc gì." — Tôn Khâm vỗ vỗ bả vai cô, như nhớ ra điều gì đó liền đem "quyển sách" mình vừa đọc đặt trước mặt Trần Li, — "Quyển sách này khá hay, tiểu Li xem một chút gϊếŧ thời gian, đợi chút nữa thầy sẽ nói cho em về bài tập trong kỳ nghỉ đông."
"Vâng ạ."
Sau khi Tôn Khâm vào phòng bếp thì Trần Li có chút buồn chán, cô ngoan ngoãn nghe lời mở quyển sách ở trước mặt ra xem.
Quyển sách trước mặt không giống một quyển sách cho lắm, giống tranh vẽ hơn.
Các hình minh họa này có màu trắng đen.
Tranh vẽ một đôi nam nữ không mặt quần áo, hơn nữa động tác của bọn họ còn có chút kỳ quái.
Đôi mắt trong veo của Trần Li lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức ném "quyển sách" qua một bên, sách gì thế này, sao có thể xem mấy thứ tranh ảnh này.
Trực giác cho Trần Li biết cô không thích nó.
Trong phòng bếp Tôn Khâm rót một cốc nước, đổ một gói bột thuốc vào bên trong dùng đũa quấy quấy, khóe môi nhếch thành một độ cong rợn người.
Ông ta bưng nước ra ngoài, nhìn thấy "quyển sách" bị ném trên bàn, đôi mắt sau cặp kính cận dày cộp tối sầm lại.
"Tiểu Li, lại đây uống miếng nước đi." — ông ta trực tiếp đưa nước cho Trần Li.
Cô bé dùng hai tay tiếp lấy.
"Uống đi." — Tôn Khâm cười tủm tỉm nói.
Đôi mi dài của Trần Li rung động, cô bé ngẩng đầu nhìn Tôn Khâm, thấy nụ cười của thầy Tôn có chút kỳ quái, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quái dị nhưng cô lại không nói ra được là có chỗ nào không đúng.
Cuối cùng dưới sự mong chờ của Tôn Khâm, Trần Li uống một hớp nhỏ, thật ra cô cũng không quá khát nhưng thầy Tôn tựa hồ hy vọng cô sẽ uống.
Trần Li là một học sinh ngoan luôn tôn sư trọng đạo, thế nên cũng không nghĩ nhiều liền uống, sau khi uống nước xong Trần Li phát hiện nụ cười của thầy Tôn lại sâu thêm mấy phần.
Chẳng lẽ thầy cảm thấy cô quá khát cho nên mới nghĩ cô muốn uống nước?
Trần Li vẫn là một đứa trẻ, lại là người tốt bụng nên nghĩ ai cũng tốt.
"Tiểu Li khát thì uống nhiều nước một chút." — Tôn Khâm cười nói, — "Đúng rồi, quyển sách thầy vừa cho em xem, tiểu Li thấy có thích không?"
Nhắc đến "quyển sách" vừa xem, cô bé vô thức nhíu mày, theo bản năng lắc đầu: — "Em không thích."
Tôn Khâm cũng không tức giận, chỉ nói: "Không sao, sau này em sẽ quen thôi."
Trần Li cảm thấy lời thầy nói có hơi kỳ lạ.
"Mà này, sau khi vào phòng tiểu Li không thấy nóng sao? Hay là em cởϊ áσ bông ra đi." — Tôn Khâm bày ra vẻ quan tâm nói.
Lúc này Trần Li mới phát hiện cửa phòng đã đóng từ lâu, cô bé cảm thấy có chút kỳ quái.
"Không cần đâu thầy, em không thấy nóng, thầy hãy nói cho em về bài tập trong kỳ nghỉ đông đi ạ." — Thật sự Trần Li không thấy nóng chỉ là đầu có hơi choáng một chút.
"Tiểu Li thấy xấu hổ à, không sao đâu để thầy giúp em." — Tôn Khâm không nhịn được đưa tay chạm vào cúc áo bông, làm bộ muốn giúp cởi ra.
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên thật to, kèm theo đó là tiếng kêu khẩn trương, dồn dập: — "Chị hai, chị hai, em là Tranh Tử....."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tranh Tử.
"Em trai của em tới rồi." — Trần Li vui mừng khôn xiết, liền đứng bật dậy và lên tiếng, cô bé đã không phát hiện ra Tôn Khâm đứng đằng sau đã nắm chặt hai tay, cả khuôn mặt mập mạp cũng trở nên khó coi, hai mắt híp lại ánh nhìn lộ ra vẻ đáng sợ.
Một chút nữa, chỉ còn một chút nữa thôi!
HẾT CHƯƠNG 176.
__.__.__.__.__.__
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤ ❤ ❤
__.__.__.__.__.__
Mây (Sky): hé lâu mọi người, chuyện là điện thoại mình vừa sửa xong nên bây giờ mới edit được.
Mình có đọc lại mấy chương trước mình thấy lời văn chưa mượt và nhiều lỗi chính tả mà độc giả nhắc mình, nên mình quyết định bây giờ mình sẽ vừa edit vừa beta lại, chắc thời gian ra chương sẽ hơi chậm một chút.
Cảm ơn bà con đã luôn đợi mình.
Đúng rồi mình còn muốn pr một bộ truyện thể loại nam chủ mà chị Autumnolove mới đào.
Truyện tên: Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Lớn
Đăng trên app TYT ấy. Mấy bạn chưa từng sài app này thì mình nói luôn là app không có set vip đâu nha mọi người. Nên cứ thoải mái luôn, có cái đợi chap thui.
Mình cá chắc nhiều bạn sẽ thích thể loại này hehe.
Cá nhân mình thấy nó hợp gu hơn nhiều thể loại nữ chủ một màu hay buff quá tay mà mình từng đọc.
Mình vì đọc nó mà quên luôn edit. ????
Danh Sách Chương: