Editor: Mây aka Tiên Vân
09|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 17.
"Giỏi lắm Tưởng Kiến Quốc, mày đây là cánh cứng cáp rồi, tao khổ cực vừa làm cha vừa làm mẹ, đem anh em mày nuôi lớn, hiện tại mày kiếm được tiền, liền ghét bỏ người mẹ là tao sao?"
"Tao biết rồi, có phải do con hồ ly tinh Ân Âm dạy mày nói như vậy, tao liền biết con nhỏ ti tiện đó không phải thứ gì tốt. Mày nên sớm cùng nó ly hôn, tao bên này có rất nhiều phụ nữ tốt giới thiệu cho mày."
Tưởng Kiến Quốc đưa tay nhéo nhéo lông mày, trầm giọng nói: "Mẹ, con không mẹ nói như vậy về Ân Âm, con cũng sẽ không cùng cô ấy ly hôn." Hắn cảm thấy Ân Ăm là một cô gái tốt. Nhưng mẹ hắn lại không thích cô.
"Vậy mày đưa tiền cho mẹ đi." Bà Tưởng lại đem chủ đề lên tiền
Tưởng Kiến Quốc im lặng.
Đầu bên kia, bà Tưởng vẫn đang hùng hổ: "Tao chỉ muốn xin mày ít tiền, để mày giúp đỡ em trai, mày liền đùn đẩy. Bây giờ hiếu thuận cha mẹ là đúng rồi, hay là mày muốn mẹ phải quỳ xuống xin mày. Cha nó a, mệnh của tôi làm sao lại khổ như vậy, cực khổ nuôi con lớn mà nó lại trở thành một đứa bạch nhãn lang. Lúc ông chết sa không đem tôi đi cùng a."
Thôn bên này, người đi qua cửa hàng nhìn thấy bà Tưởng hùng hổ như khóc tang, không khỏi ngạc nhiên.
Tưởng Kiến Quốc chỉ thấy đầu mình thật là đau, từ nhỏ cho đến lớn, chỉ cần hắn không nghe lời, mẹ hắn sẽ nhắc đến người cha đã khuất.
Tưởng Kiến Quốc biết, hắn cùng em trai là từ một tay mẹ nuôi lớn, lúc đó cũng rất gian khổ, không biết bao nhiêu đứa trẻ chết giữa chừng, nhưng mẹ hắn dù không có cơm ăn cũng cố lấy cho hai anh em bọn họ.
"Mẹ đừng khóc, để con suy nghĩ thật kỹ đã." Tưởng Kiến Quốc nói.
Bà Tưởng lập tức dừng khóc: "Được rồi, con cũng đừng để mẹ chờ quá lâu."
Bà biết con trai lờn khẳng định đồng ý.
Tưởng Kiến Quân về nhà lập tức dò hỏi đòi tiền, lúc sau biết được kết quả liền rất hài lòng.
Trong lỏng hắn thầm nghĩ, cái người anh trai kia thật ngu ngốc, nhưng cũng không phải kẻ vô tích sự, chí ít còn có thể kiếm tiền.
-
Phía bên này sau khi cúp điện thoại, Tưởng Kiến Quốc liền không yên lòng, một bên nghĩ là mẹ đang khó khăn, một bên kia nghĩ không biết là vợ sẽ phản ứng như thế nào.
Thời điểm xào rau, không để ý liền bị bỏng tay.
"Kiến Quốc, nghỉ ngơi một chút, bôi thuốc đi." Chủ nhà hàng cầm tới một ống thuốc mỡ bôi lên.
Tưởng Kiến Quốc làm ở đây mấy năm, trù nghệ cũng không tệ, làm người lại trung thực, ông chủ đối với hắn rất hài lòng. Biết được lần này hắn muốn từ chức về thành phố S, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng không có tức giận.
Ông chủ pha trà, đưa một tách cho Tưởng Kiến Quốc, hỏi: "Mẹ cậu lại đòi tiền à."
Thấy bộ dáng Tưởng Kiến Quốc nhận điện thoại lúc sau liền không yên lòng, ông chủ liền biết mình đoán đúng, ở chung mấy năm, ông còn không biết Tưởng Kiến Quốc và mẹ hắn như thế nào sao.
Nếu không phải cố kỵ mặt mũi Tưởng Kiến Quốc, ông thật muốn mắng bà Tưởng vài câu chỉ biết đau con trai nhỏ, còn có Tưởng Kiến Quân kia đúng là quỷ hút máu.
Nếu Tưởng Kiến Quốc lại không rõ ràng, chỉ sợ gia đình nhỏ của cậu ta cũng sẽ không tốt hơn.
Cho nên ông chỉ có thề uyển chuyển khuyên nhủ: "Kiến Quốc, cậu phải nhớ kỹ, cha mẹ là nên hiếu thuận, nhưng cũng không thể một mực nghe lời, cậu đã thành gia lập nghiệp, có vợ con của riêng mình, vẫn là chú ý đến gia đình nhỏ của bản thân." Nếu không, chỉ sợ vợ của Tưởng Kiến Quốc cường ngạnh chút, liền vợ con ly tán.
Đương nhiên lời này ông cũng không dám nói ra.
Ông vỗ vỗ bả vai của Tưởng Kiến Quốc đang xuất thần: "Cậu suy nghĩ thật kỹ đi."
Hết chương 17.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 18.
Tưởng Kiến Quốc im lặng một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Ân Âm.
Ân Âm nghe xong, không có nói ra ý kiến của mình, ngược lại cười hỏi: "Vậy anh cảm thấy thế nào?"
Tưởng Kiến Quốc muốn nói, nếu không mỗi tháng cho mẹ thêm vài trăm tệ đi, nhưng không biết vì sao trong đầu bỗng vang lên lời ông chủ nói khi nảy, nhắt thời lại im lặng.
Hắn vẫn luôn biết, quan hệ của mẹ với vợ không tốt. Một khi hắn mở miệng, Ân Âm chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng một bên là mẹ, một bên là vợ con.
Tưởng Kiến Quốc im lặng, Ân Âm cũng không có thúc giục hắn, có một số việc phải tự bản thân nghĩ rõ ràng, người khác cho dù nói nhiều, cũng chỉ nghe một chút, làm gì sẽ để ở trong lòng.
Cuối cùng Tưởng Kiến Quốc cũng đưa ra quyết định, hắn trầm giọng nói: "Vợ anh nghe lời em."
Đầu bên kia điện thoại, Ân Âm nhẹ nhàng thở ra, người đàn ông này cuối cùng cũng không có ngốc, vẫn luôn bị người khác lợi dụng.
"Nếu như anh nghe em, vậy em nói. Thứ nhất, Kim Bảo là con trai Tưởng Kiến Quân, cũng không phải con của chúng ta, dựa vào cái gì chúng ta phải ra tiền cho nó đi học, lại nói, cậu ta nói là mượn, nhưng sau này có trả không thì trong lòng anh so với em rõ ràng hơn."
"Thứ hai, Tiểu Bảo bên này học nhà trẻ tư nhân, một năm cũng phải tốn một vạn năm, Chiêu Đệ rất nhanh liền lên trung học, học phí cũng cần tiền, em cũng không thể để cho con gái đi nhặt ve chai, nhặt đồ bỏ để kiếm học phí, mà chúng ta là cha mẹ, lại dùng tiền đi nuôi người khác."
Nói đến Tưởng Du, cô không khỏi đau đau lòng, lần trước đến tiểu học Đan Dương, không phải không nghe được lời người khác ghét bỏ Tưởng Du, bởi vì như thế đứa bé kia phá lệ làm người khác đau lòng.
Tưởng Kiến Quốc sắc mặt trầm lại: "Chiêu Đệ đi nhặt đồ bỏ để kiếm học phí, đây là có chuyện gì?"
Ân Âm lúc này đem chuyện ngày đó nói cho hắn biết, cô lại nói: "Anh nói xem, nếu như không phải vì chúng ta không có tiền, không phải bởi vì trước kia nói không cho con bé đọc sách, nó sẽ làm như vậy sao? Anh có biết bạn học nhìn con bé với ánh mắt như thế nào sao? Tưởng Kiến Quốc, nó là con gái của em, trong lòng em rất đau."
Nghe vợ bên đầu dây kia khóc lóc kể lể, nội tâm Tưởng Kiến Quốc hung hăng nắm chặt, hắn không nghĩ tới, thời điểm hắn không ở nhà lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Chiêu Đệ, con bé.......
Nói tới Chiêu Đệ, trong ấn tượng của hắn, cô vẫn luôn là một đứa bé ngoan, giúp đỡ mẹ làm việc nhà, có thời gian cũng sẽ làm việc vặt kiếm tiền, thành tích học tập cũng tốt.
Ngay tại thời khắc này, Tưởng Kiến Quốc cảm thấy hổ thẹn với đứa bé này.
Hắn đè xuống cay đắng trong lòng, nói: "Vợ, em yên tâm, anh biết nên làm thế nào."
Cúp điện thoại, Tưởng Kiến Quốc yên lặng đột một điếu thuốc, khói bay lượn lờ, đem gương mặt bình thường chất phã của hắn trở nên mơ hồ mấy phần.
Ngoài cửa sổ, một đôi cha mẹ nắm tay con gái cười nói đi vào một tiệm bánh gato.
Ánh mắt Tưởng Kiến Quốc phức càng rõ ràng, lại càng thêm kiên định.
-
Rất nhanh liền qua ba ngày.
"Mẹ, con hết tiền rồi, mẹ đưa tiền cho con đi." Tưởng Kiến Quốc từ bên ngoài trở về lập tức đưa tay đòi tiền bà Tưởng, vẻ mặt như nên là vậy.
"Không phải mấy ngày trước vừa cho con sao, tại sao lại không còn?" Bà Tưởng hai con mắt trợn lớn, lần đầu tiên không có trực tiếp đưa tiền.
Tưởng Kiến Quân xùy một tiếng, bộ dáng vô lại, nói: "Mẹ cũng nói là vài ngày trước, 300 tệ liền không tính là gì, một bữa cơm liền hết."
Bà Tưởng vô thức muốn hỏi, đồ ăn gì mà đắt tới 300 tệ, nhưng lại nghĩ trước mắt là đứa con trai nàng thương yêu, lại nhịn xuống.
"Mẹ làm gì còn tiền." Bà Tưởng vốn là một người keo kiệt, vả lại tiền con chưa đến hạn nhận, hiện tại muốn bà đưa tiền, trong lòng liền thấy không thoải mái.
Hết chương 18.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Danh Sách Chương: