Rõ ràng Đường Tăng cũng không lập tức ý thức được sai lầm của mình, bởi vì hắn lại nhanh chóng tức giận chỉ vì Tôn Ngộ Không rời đi, không phục bị dạy dỗ, sau đó hắn nhận lời đề nghị của Quan Âm đưa mũ cho nó, mà trên thực tế là vòng kim cô bị niệm thần chú.
Hắn đang chờ, chờ Tôn Ngộ Không trở về.
Ân Âm cũng biết Đường Tăng đang chờ Tôn Ngộ Không, và Tôn Ngộ Không không thể không trở về.
Ân Âm nuốt xuống miếng chuối cuối cùng, nói với Tôn Ngộ Không đang ở bên cạnh: — "Con trai, con nên trở về rồi".
Động tác ăn chuối của Tôn Ngộ Không dừng lại, nó có chút khó chịu, nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều, bởi vì nó biết mẹ sẽ luôn bên cạnh nó, mà mẹ cũng là người hiểu rõ nó nhất.
"Mẹ, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại nhau có phải không?" — Nó hỏi.
Ân Âm xoa đầu của nó: — "Đương nhiên".
Tôn Ngộ Không nở nụ cười.
Tuy nhiên trước khi nó đi Ân Âm vẫn dặn dò: — "Con à, lần này con trở về phải cẩn thận một chút nha". — Đừng tùy tiện mà để Đường Tăng lấy danh nghĩa thương yêu ra lừa gạt.
Nếu như có thể, Ân Âm rất muốn trực tiếp lấy đi cái vòng kim cô kia, rồi bóp nát nó, cô có năng lực làm vậy nhưng cô lại không thể.
Chỉ có thể dựa vào Tôn Ngộ Không tự bản thân tránh đi, nếu tránh không được thì lại phải đeo vòng kim cô, tuy rằng sau này Ân Âm có thể giúp nó lấy ra, nhưng tốt nhất vẫn là ngay từ đầu không nên đeo.
Tôn Ngộ Không nghe Ân Âm nói xong thì gật đầu.
Nhưng khi Ân Âm dần dần trong suốt, ký ức của Tôn Ngộ Không cũng bị phong ấn, lời này rất nhanh nó đã không còn nhớ nữa.
Ân Âm cũng đi theo nó cùng trở về.
-
Tôn Ngộ Không trở về chỉ thấy Đường Tăng ngồi dưới gốc cây.
Đường Tăng trầm mặt hỏi: — "Ngươi đi đâu vậy?"
Tôn Ngộ Không cười ha hả: — "Con chỉ đi uống trà tản bộ một chút".
Đường Tăng hừ lạnh một tiếng: — "Ngươi một mình đi uống trà, ném sư phụ là ta ở chỗ này một mình chịu đói?"
"Sư phụ đừng tức giận, nếu người đói bụng thì con đi xin cơm cho người".
Đường Tăng nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: — "Không cần, trong hành lý của ta còn lương khô, ngươi lấy ra đi".
Tôn Ngộ Không nghe xong, lập tức đi lục hành lý, lấy lương khô ra, liếc mắt một cái đã bị thu hút bởi chiếc áo bông và cái mũ hoa xinh xắn.
"Sư phụ, đây là cái gì vậy?" — Đưa lương khô cho Đường Tăng, Tôn Ngộ Không cầm áo bông và mũ hoa hỏi.
Đường Tăng thản nhiên nhìn một cái: — "Là quần áo sư phụ mặc khi còn bé, nếu ngươi thích thì cho ngươi".
Tôn Ngộ Không cầm áo bông và mũ hoa rất vui vẻ, nhất là cái mũ hoa kia, nó thật sự rất thích.
Đường Tăng lại nói: — "Ngươi có thể mặc thử xem có vừa hay không".
Tôn Ngộ Không gật đầu, thuận tay đội mũ hoa lên đầu, nhưng còn chưa đeo đã có chút do dự.
"Con trai à, con phải cẩn thận, thiên hạ này không có bữa ăn nào là miễn phí".
"Trên đời này càng đẹp thì càng gạt người. Còn nhớ Bạch Tuyết và quả táo độc không?"
Trong nháy mắy Tôn Ngộ Không bị hoảng hốt, luôn cảm thấy dường như đã từng có người nói những lời này với nó.
Nhìn chiếc mũ hoa xinh đẹp trong tay, nó nhất thời do dự, lại nhớ tới trong túi xách của mình còn có vài bộ quần áo và mũ, cuối cùng suy nghĩ một chút vẫn đặt áo bông và mũ hoa vào hành lý của Đường Tăng, nó nói: — "Sư phụ, con không cần quần áo của người nữa".
Đường Tăng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Tôn Ngộ Không lại từ chối, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, ngay cả lương khô ăn vào cũng không thấy ngon.
"Ngộ Không, sư phụ đã nói cho ngươi, thì ngươi cứ nhận đi".
Danh Sách Chương: