Editor: Mây aka Tiên Vân
07|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 13
"Cô giáo Lâm, Tiền là do Chiêu Đễ nhặt ve chai lấy về, vậy nên không có chuyện ăn cắp, tôi hy vọng bạn học sinh đã vu khống Chiêu Đệ có thể đi ra xin lỗi con bé."
Cô giáo Lâm gật đầu: "Đây là điều phải làm."
Cô lập tức cho người đi gọi Lâm Nhu Nhu tới.
Ân Âm sắc mặt lạnh đạm liếc nhìn Lâm Nhu Nhu mặc bộ váy xinh đẹp cao ngạo đi vào.
"Dì ơi." Lâm Nhu Nhu làm như không nhìn thấy Ân Âm cùng Tưởng Chiêu Đệ, hướng về phía cô giáo Lâm ngọt ngào hô.
Cô giáo Lâm mặt ôn nhu mang mấy phần nghiêm túc nói: "Nhu Nhu, đây là trường học, con phải gọi là cô giáo Lâm."
Lâm Nhu Nhu bĩu môi, không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng vận gọi một tiếng cô giáo Lâm.
Biết được cô giáo Lâm gọi cô tới muốn cô xin lỗi Tưởng Chiêu Đệ, cô lập tức như ăn phải pháo nổ.
"Không muốn, con sẽ không xin lỗi cậu ấy đâu, cậu ấy chính là kẻ trộm." Lâm Nhu Nhu hung dữ đạp Tưởng Chiêu Đệ một cái.
Ân Âm trầm mặt nói: "Cô bé, nói mà không có chứng cứ thì chính là vu khống."
Lâm Nhu Nhu chỉ là một học sinh tiểu học, làm sao hiểu được chứng cứ là cái gì, hết thảy đều chỉ từ miệng nói ra.
"Dù sao con cũng sẽ không xin lỗi Tưởng Chiêu Đệ."
Cô giáo lâm biết anh trai chị dâu chỉ có mình Lâm Nhu Nhu, khó tránh khỏi sẽ có chút cưng chiều, không nghĩ tới đem cô nuôi thành tính tình ương ngạnh như thế này.
"Lâm Nhu Nhu, con vu khống Chiêu Đệ, hôm nay con nhất định phải xin lỗi Chiêu Đệ, không thì cô sẽ mời Cha em tới trường."
Vừa nghe được chữ cha, Lâm Nhu Nhu vẻ mặt liền lập tức ỉu xìu, cô biết trong nhà ba ba thương cô nhất, cũng có thể đánh cô, mà ba lại rất nghe lời dì.
Một khi ba ba đến trường, cô khẳng định không tránh khỏi việc bị đánh một trận.
Lâm Nhu Nhu cuối cùng vẫn nắm chặt tay nhỏ, không tình nguyện nói xin lỗi, trước khi rời đi còn trừng Tưởng Chiêu Đệ một cái.
Ân Âm không để Tưởng Chiêu Đệ trở về lớp học, mà xin phép cho cô nghỉ hôm nay.
Tưởng Chiêu Đệ đeo cặp sách, ngồi phía sau xe đạp, tay ôm eo mẹ, mặt dán vào lưng mẹ, tựa sát, mắt hơi cong cong, khóe môi không tự giác giơ lên.
Cô đang rất gần mẹ, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương của mẹ từ phía trước truyền đến.
Tưởng Chiêu Đệ rất ít khi được mẹ dùng xe đạp chở đi, nên cô rất trân quý khoảnh khắc này, cũng rất vui vẻ.
"Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế ạ?" Giọng nói cô mềm mại, tò mò hỏi.
"Chờ đến con sẽ biết."
Tưởng Chiêu Đệ nháy nháy mắt, cô thật sự nghĩ không ra mẹ sẽ đem cô đi nơi nào, thẳng đến khi xe đạp dừng lại tại trước cửa nhà ga.
"Chiêu Đệ, hôm nay chúng ta về thành phố D đổi tên cho con." Ân Âm đem xe đi gửi, rồi đến cửa sổ phòng bán vé, mua vé.
Tưởng gia ở thành phố D, cùng thành phố S khoảng cách không xa, ngồi xe lửa ba giờ liền đến.
Cho Tưởng Chiêu Đệ đổi tên là điều đầu tiên cô nghĩ khi mới tới đây, thừa dịp Chiêu Đệ lên cấp hai, hôm nay liền về quê đổi tên cho cô bé.
Tưởng Chiêu Đệ từ lúc Ân Âm mua xong vé tới luc kéo cô lên xe lửa đều không có tỉnh táo lại.
"Mẹ, tại sao lại phải đổi tên ạ?" Tưởng Chiêu Đệ chỉ ngây ngốc hỏi.
Ân Âm đối mặt với cô, chân thành nói: "Mẹ không muốn lừa con. Trước kia đặt cho con cái tên này, vì mong muốn về sau có thể sinh em trai. Mẹ biết hành vi của mẹ rất ích kỷ, nhưng bây giờ em trai cũng đã ra đời, Chiêu Đệ cũng phài có cái tên mới thuộc về mình."
Tưởng Chiêu Đệ ôm thật chặt cặp sách nhỏ trong ngực, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Từ nhỏ, cô liền biết tên mình có ý nghĩa gì, tới bạn học cũng trêu trọc cô, cô điều biết.
Bọn họ nói: "Tưởng Chiêu Đệ, tên của cậu thật quê mùa. Ba mẹ cậu khẳng định là không thích cậu là hàng lỗ vốn, cho nên mới muốn một đứa con trai, Chiêu Đệ Chiêu Đệ, chính là muốn một đứa em trai nha."
Hết chương 13.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 14.
Lúc đó, cô cũng nghi hoặc, ba mẹ có phải thật sự không thích cô, chỉ thích em trai. Cô cũng từng nghĩ, cô có thể có một cái tên dễ nghe khác hay không.
Chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ lúc đó, cô rất nhanh liền quên.
Không nghĩ tới hôm nay mẹ lại đột nhiêm đem cô về quê đổi tên.
Tưởng Chiêu Đệ trong lòng không tránh khỏi nhảy cẫng lên hoan hô.
Cô nhịn không được hỏi: "Mẹ ơi, mẹ muốn đổi tên con thành gì?"
Ân Âm nắm tay nàng đi về hướng xe lửa, cô bé ngẩng đầu nhìn cô, con mắt lóe sáng như viên đá quý màu đen.
"Đổi thành Tưởng Du."
"Tưởng Du?" Tưởng Chiêu Đệ giọng nói non nớt đọc lại lần nữa.
Ân Âm đưa cô đi tìm chỗ ngồi, rồi để cô ngồi vào phía trong.
"Mẹ ơi, là du nào ạ?"
Ân Âm kéo bàn tay bé nhỏ của cô, ghi từng nét chữ "du" vào lòng bàn tay.
"Du, ngụ ý chính là, con là bảo bối của mẹ."
Tưởng Chiêu Đệ biết chữ Du này, hóa ra cô là bảo bối của mẹ nha.
Tưởng Chiêu Đệ đem lòng bàn tay nắm chặt, giống như đem tình yêu của mẹ cũng nắm chặt, liền mỉm cười ngọt ngào: "Mẹ, con thích cái tên này, về sau con gọi là Tưởng Du."
Xe lửa chạy hơn ba giờ, giữa trưa Ân Âm mua hai phần cơm trên xe lửa, may mà Tiểu Bảo nguyên ngày học ở nhà trẻ, cậu cũng ở nhà trẻ ăn cơm trưa, chỉ cần trước buổi chiều tan học trở về là được rồi.
Ăn cơm trưa xong, Ân Âm để cho Tưởng Du đang mệt rã rời dựa vào mình ngủ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống thân cô bé có chút chói mắt, Ân Âm giơ cánh tay lên che lại.
"Đã đến khu Bắc thành phố D, hành khách chuần bị thu dọn hành lý xuống tàu."
Hơn ba giờ sau, xe lửa rốt cuộc cũng đến trạm.
Tưởng gia cùng Ân gia đều ở khu Bắc thành phố D.
Ân Âm không có ý định về nhà chồng hay nhà mẹ đẻ, cô bắc một chiếc xích lô bên đường, đi về phía đồn công an.
Mãi đến một giờ sau, lần nữa đến nhà ga, Tưởng Du mới có phản ứng, cô thật đã đổi tên, về sau liền gọi là Tưởng Du.
Ngồi xe lửa về thành phố S, vừa vặn đúng giờ nhà trẻ tan học, hai người thuận đường đi đón Tiểu Bảo về nhà.
-
"Con muốn ăn kẹo, bà nội không cho con ăn kẹo, con liền khóc cho bà xem."
"Được rồi được rồi, cháu ngoan của bà, bà cho con kẹo."
"Con cũng muốn ăn kẹo." Một giọng nói rụt rè khác vang lên.
"Ăn kẹo cái gì mà ăn, bình thường có cơm là đã tốt lắm rồi."
Bà Tưởng đang dỗ dành cháu trai, ngoài cưa liền có tiếng người kêu: "Chị Tưởng, chị có nhà không?"
Nghe ra hình như là giọng bà Tôn nhà kế bên, bà Tưởng đang bận bộn việc liền đi mở cửa.
Bà Tôn là hàng xóm của Tưởng gia, quan hệ với bà Tưởng rất tốt, hai người lâu lâu lại cùng nhau tán gẫu, nhất là bà Tôn, chính là cái người nhiều chuyện lắm mồm.
Bà Tôn nhìn thoáng qua hai cậu bé, nhất là cậu bé có làn da đen, đại khái là một bé trai sáu bảy tuổi được bà Tưởng bế trên tay, cậu ta đang khui kẹo từng cái này đến cái khác, không kịp đợi liền đưa vào miệng.
Một đứa trẻ khác nhìn có chút gầy gò, đại khái là bé trai mười tuổi ngồi dưới đất, toàn thân bẩn thỉu,trông mong nhìn cậu bé đang ăn kẹo, trong mắt lộ ra vẻ thèm khát.
Bây giờ Tưởng gia đã phân gia, nhà ở đều để cho Tưởng Kiến Quân, bà Tưởng cũng ở lại chỗ này hỗ trợ hắn nuôi con cái.
Tưởng Kiến Quân có bốn đứa con, đều là con trai, đứa lớn nhất mười lăm tuổi, so với Tưởng Du còn lớn hơn, đang học sơ trung, thường xuyên trốn học đi đánh nhau. Cùng cha cậu thời còn trẻ chính là cùng một dạng. Đứa thứ hai so với Tưởng Du lớn hơn vài tháng, năm nay học lớp 6, nghe nói học lực cũng không tệ.
Hết chương 14.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Danh Sách Chương: