Kim Giác và Ngân Giác nhất thời có hơi hoảng hốt, sở dĩ bọn họ nắm chắc như vậy thứ nhất là vì lợi dụng sự mềm lòng của Đường Tăng, thứ hai là bởi vì có bảo vật có thể đối phó với Tôn Ngộ Không, bây giờ bảo vật lại không còn.
"Đại ca, không bằng chúng ta mau mời mẫu thân và cữu cữu đến tọa trấn đi, trong tay mẫu thân có sợi dây kim tuyến". - Ngân Giác đại vương nheo mắt lại, suy tư một chút rồi nói.
Trước mắt sợi dây kim tuyến là món bảo vật cuối cùng để đối phó Tôn Ngộ Không.Chỉ cần bọn họ bắt Tôn Ngộ Không và rồi ăn thịt Đường Tăng xong sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Về phần cái gọi là nữ thần tiên bên cạnh Tôn Ngộ Không, bọn họ cũng không thèm để ý.
Thứ nhất, con đường lấy kinh vẫn là bốn người Đường Tăng thêm một con bạch mã, từ đâu lại chạy ra một nữ thần tiên chứ? Chỉ sợ là những tiểu yêu kia nhìn lầm. Thứ hai, cho dù thật sự có nữ thần tiên thì thế nào? Nàng ta có thể lớn hơn thần tiên trên Thiên Cung sao? Có thể lớn hơn Thái Thượng Lão Quân và Ngọc Hoàng ư?
Cho nên từ đầu đến cuối bọn họ chỉ cân nhắc đối phó một mình Tôn Ngộ Không.
Kim Giác đại vương gật gật đầu: - "Đệ đệ nói có lý, vậy thì cứ như thế, mời mẫu thân và cữu cữu đến, ta cũng không tin bằng bốn người chúng ta cộng thêm sợi dây kim tuyến còn không đánh lại một Tôn Ngộ Không".
Rất nhanh, Ngân Giác đại vương đã phái người khiêng kiệu lớn đi đón mẫu thân và cữu cữu của hắn tới đây.
Hai người này rõ ràng là cửu vĩ hồ yêu có tu vi rất cao.
"Mẫu thân, cữu cữu, xin hai người nhất định phải giúp chúng ta cùng nhau đánh bại Tôn Ngộ Không, đêm nay chúng ta có thể cùng nhau sẻ thịt Đường Tăng ăn, để trường sinh bất lão". - Ngân Giác đại vương kích động, hào phóng nói.
Nữ cửu vĩ hồ cầm đầu nhìn Đường Tăng ở cách đó không xa bằng ánh mắt nóng rực, cười một cách dữ tợn, nói: - "Yên tâm đi, nếu Tôn Ngộ Không đến, ta và cữu cữu các ngươi nhất định sẽ đánh hắn hồn phi phách tán".
Ngân Giác đại vương cùng Kim Giác đại vương lập tức mừng rỡ.
"Á à, ngươi muốn đánh cho ai hồn phi phách tán hả?" - Bên ngoài động Liên Hoa, một giọng nói trong trẻo vang lên, kèm theo đó là âm thanh đánh nhau.
Đợi đến khi người đó tiến vào thì đám tiểu yêu đã nằm một đống trên mặt đất.
Ân Âm nhàn nhã đi vào, phía sau là Tôn Ngộ Không, ánh mắt cô đảo qua bốn yêu quái trước mặt, khóe môi nhẹ mỉm cười, nhìn kỹ lại thì trong nụ cười kia mang theo một tia lạnh lẽo.
Nhiệt độ của động Liên Hoa cũng thấp hơn vài phần theo từng bước Ân Âm và Tôn Ngộ Không tiến vào.
"Hầu ca..."
"Ngộ Không, mau tới cứu sư phụ".
Gần như khi bọn họ vừa vào tới, đám người Đường Tăng cũng nhìn thấy, đặc biệt là khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không, trong lòng lập tức dâng lên niềm hy vọng.
Bọn họ biết Tôn Ngộ Không nhất định sẽ đến cứu bọn họ.
Ân Âm khẽ liếc nhìn bọn họ, cũng không nói gì.
Đồng đội heo chậm chạp, gặp chuyện đều phải dựa vào Tôn Ngộ Không cứu, Ân Âm không có cách nào cho bọn họ sắc mặt tốt.
"Tôn Ngộ Không, cuối cùng ngươi cũng tới. Cảm giác bị núi đè như thế nào?" - Ngân Giác đại vương mỉm cười, vừa mở miệng đã đâm trúng chỗ đau trong lòng Tôn Ngộ Không.
Ân Âm chợt nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một chút thù địch.
"Ngộ Không, đưa gậy Như Ý của con cho mẹ mượn dùng chút". - Ân Âm đưa cánh tay trắng nõn về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lập tức lấy gậy Như Ý ra đưa cho cô.
Ân Âm vuốt gậy Như Ý trong tay, lúc Ngân Giác đại vương còn muốn nói cái gì đó, trực tiếp đập tới một gậy, tốc độ cực nhanh, lực động tác cực lớn, làm cho tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.
Ngân Giác đại vương bị đánh, sau đó ngã xuống đất và trực tiếp nôn ra máu.
Ân Âm nhướng mắt phượng, đôi môi đỏ mọng hé mở, thản nhiên nói: - "Không nói được gì tốt thì nằm úp xuống cho ta".
Danh Sách Chương: