Trong đó cũng không ít người muốn hạ thuốc rồi bò lên giường hắn.
Hắn ngửi thấy mùi này rất nhiều nên rất nhanh đã nhận ra nó.
Đúng vậy, canh hạt sen trong chén này còn có thêm thứ thuốc đó.
Tô Chính cúi đầu không chút do dự uống canh, phảng phất như chưa từng phát hiện.
Hắn đã cho Thẩm Thục Miên một cơ hội, nếu như nàng ta đã cố ý muốn đưa tới cửa vậy thì hắn cũng sẽ không từ chối.
Chỉ là hắn sẽ không cho nàng ta danh phận.
Về phần sau này Thẩm Thục Miên có thể đổi ý hay không hắn cũng không thèm để tâm. Nếu như cản trở hắn thì trực tiếp xử lý là được.
Thẩm Thục Miên không biết suy nghĩ này của Tô Chính, nhìn thấy hắn uống canh hạt sen nàng ta vui mừng khôn xiết.
Chốc lát sau Tô Chính ôm Thẩm Thục Miên đi về phía giường sau rèm thư phòng, không bao lâu trong phòng tràn đầy mùi hương hoan ái sống động.
-
Chuyện của Tô Chính bên kia Ân Âm không thèm để ý, mọi thứ ở phủ quốc công đều do lão thái thái quản nên cô cũng chẳng quan tâm, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này.
Tâm trí của cô bây giờ đều đặt ở trên người Tô Nguyên Gia.
Vốn dĩ những đứa trẻ năm tuổi ở cổ đại nên được học vỡ lòng, nhất là ở trong phủ quốc công địa vị tôn quý này.
Nhưng năm năm qua, lúc đầu Ân Âm và Tô Chính bận rộn tranh giành quyền lực với Tô Xương nên không có tâm trí chăm sóc. Về sau Tô Chính ngồi vào vị trí quốc công gia ngày càng bận rộn, cũng dần lạc đường trong dục vọng, nên bắt đầu chướng mắt Tô Nguyên Gia, mà nguyên chủ một mảnh thâm tình với Tô Chính mơ hồ phát hiện hắn thay đổi, vừa bối rối lại vừa sợ hãi.
Bây giờ Ân Âm đã tới đây tất nhiên sẽ không để não yêu đương vô bổ, thân là tiên đỡ đầu đương nhiên phải đem toàn bộ sức lực và tinh thần đều đặt trên người hài tử.
Cô tính toán tự mình dạy vỡ lòng cho Tô Nguyên Gia một thời gian, sau đó sẽ đưa thằng bé tới học đường.
"Bút phải cầm như thế này, tay đừng run".
"Trước tiên con học viết chữ cho tốt, sau đó mẫu thân sẽ dạy con đọc 《 Tam Tự Kinh 》".
Trong thư phòng ở viện Vân Tùng, Ân Âm đang dậy Tô Nguyên Gia nhận chữ và viết chữ.
Tô Nguyên Gia ngồi trên ghế, vóc dáng nho nhỏ trong tay thì cầm bút lông, Ân Âm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, từng chút kiên nhẫn chỉ dạy.
Tô Nguyên Gia viết rất nghiêm túc, nhóc con hết sức chăm chú.
Sau khi dạy Tô Nguyên Gia cách cầm bút, Ân Âm bảo con trai ngồi một bên luyện chữ, cô thì mở một quyển Du Ký ra xem.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống làn váy của Ân Âm, làm nó giống như được tô điểm thêm những ngôi sao vàng.
Tô Nguyên Gia viết xong một chữ lớn rồi quay lại nhìn mẫu thân, vừa lúc nhìn thấy cảnh này đôi mắt tròn xoe mang lên ý cười.
Biết hai vị chủ tử một vị đang đọc sách, một vị thì luyện chữ nên lúc nhóm người hầu đi lại rất an tĩnh, ngay cả nói cũng không dám.
Viện Vân Tùng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lá phát ra do gió thổi.
Tô Nguyên Gia rất thích bầu không khí như vậy.
Cậu bé cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh lại lao vào luyện chữ.
"Mẫu thân, hài nhi đã viết xong năm chữ lớn". — Không biết qua bao lâu Tô Nguyên Gia lên tiếng.
Ân Âm hồi phục tinh thần từ trong Du Ký, nhận lấy mấy tờ giấy tỉ mỉ đánh giá.
Nét vẽ cũng không có sai chẳng qua chữ viết còn rất non nớt, nhưng cũng coi như được, về sau càng viết càng tốt, có thể thấy Tô Nguyên Gia rất là dụng tâm.
"Ừm, không sai, con đã rất chăm chỉ".
Được Ân Âm khen làm cho môi Tô Nguyên Gia gợi lên một nụ cười nhạt, cậu bé thích được mẫu thân khen ngợi.
Cô lại chỉ ra nơi cậu bé cần cải thiện, sau đó bắt đầu dạy nhóc con đọc Tam Tự Kinh.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn..."
"Nhân chi sơ, tính bản thiên. Tính tương cận, tập tượng viễn..."
Ân Âm đọc một câu thì Tô Nguyên Gia đọc theo một câu.
Danh Sách Chương: