• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió heo may đã về trên những con phố thâm nâu rợp bóng cây của Sài Gòn. Mùi hoa sữa phả vào trong làn gió se lạnh, dịu dàng thơm ngát. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi, như đang tô điểm cho sắc trời xanh thẳm. Thỉnh thoảng cơn gió nhẹ thổi đến khiến cánh hoa, chiếc lá phải rời xa nguồn cội.

Một đôi mắt đẹp, trong suốt thả hồn qua khung cửa sổ, như muốn thu trọn cảnh sắc nơi đây, dìm sâu vào làn thu ba man mác buồn ấy. Mái tóc thả dài ngang eo, mấy sợi tóc bên trán buộc thành búi tóc nho nhỏ, tiếp nhận cánh hoa rơi từ trên cây, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa quanh thân bay lên, cảnh tượng tuyệt mỹ.

Cô là Phan Kim Liên bây giờ cũng đã hai mươi tám tuổi nhưng gương mặt như không có dấu vết của thời gian, theo đuổi đam mê là nhà quản trị sự kiện, tháng vừa qua là lần đầu tiên cô được tổ chức một sự kiện tầm cỡ quốc gia, với các doanh nghiệp nước ngoài. Nhưng chỉ vì tên trưởng phòng Marketing thụ động, lại tham lam, cắt xén ngân sách, khiến buổi sự kiện bị bỏ lỡ hết tất cả. Dù hắn đã bị ban giám đốc đuổi việc ngay sau khi cô trình báo, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu không thôi.

Tuy khó chịu trong lòng, nhưng hiện tại bản thân cô cũng có công việc phải làm, nên đành vào nhà vệ sinh rửa mặt, muốn sốc lại tinh thần. Nào ngờ bực dọc trong người còn chưa được cởi bỏ, đã có người đi đứng không nhìn đường tông mạnh vào phía cô.

Ánh mắt sáng ngời, không tạp chất đối lập với nụ cười tà dị kia. Kí ức chung đụng ướt át của Kim Liên lại ùa về. “Anh thợ điện, anh đang làm gì ở đây vậy”

“ Tôi vừa sửa ống nước xong, tôi có việc phải đi trước, chào cô nhé” Vội vàng trả lại một câu rồi chạy trối chết. Hắn biết chuyện có người nhà giám đốc đi cửa sau, Trần Thái Tuấn cũng không cần ở lại đây chờ kết quả làm gì cho mất thời gian, thoát thân lúc này mới là đạo lý, hắn vội vàng chạy ra cổng rồi vọt thẳng.

Kim liên ngơ ngác nhìn hắn chạy trối chết “Vì chuyện lần trước nên hắn ngại chạm mặt mình sao, hì hì thật dễ thương.” Trong lòng cô bởi vì việc vừa rồi mà thoải mái lên hẳn. Không ngờ thời buổi này còn tồn tại một chàng trai ngốc nghếch, đáng yêu như vậy.

“Chị Kim Liên, chị không sao chứ, để em xem thử chị có bị thương không”. Thấy Kim Liên ngã ra đất cô bé quan tâm hỏi thăm.

“Chị không sao, anh chàng thợ điện ấy cũng chỉ va nhẹ vào chị thôi”

A!!! “Anh thợ điện nào?”

“Là người vừa rồi mặc sơ mi trắng, vừa sửa ống nước ở đây ...”

A !! “Em cũng không chú ý” Vì kĩ năng diễn xuất Trần Thái Tuấn quá thượng thừa, Anh Thư cô bé ngốc nghếch này, đã thực sự tin tưởng hắn, trong thâm tâm cô bé nghĩ nhất định vì sợ mọi người biết chuyện hắn là bóng kín, nên mới nói vậy lừa Kim Liên.

Không đúng, anh ta sao lại mặc đồ như vậy đi làm công việc sửa chữa. Hơn nữa, anh ta là thợ điện sao lại biết sửa ống nước. Cái bộ dạng, trốn tránh chạy bán sống bán chết kia thật khả nghi. Tính toán trong đầu, Kim Liên quyết định tìm đến một nơi mà cô nghĩ sẽ có đáp án.

Cộc cộc !!!

“Mời vào”

“Anh Thế Kiệt, nghe nói hôm nay công ty có buổi tuyển chọn trưởng phòng Marketing mới, có thể cho em xem danh sách ứng viên được không”

Trên chiếc ghế da văn phòng, bóng dáng người đàn ông với bờ vai rộng, dáng ngồi vững chãi như bàn thạch, tĩnh lặng như nước. Mỉm cười với Kim Liên, người đàn ông mở miệng ôn tồn nói.

“ Được thôi Kim Liên, cô có yêu cầu gì với trưởng phòng Marketing mới cứ nói, tôi sẽ xem xét đề nghị của cô”

Lục lọi, tìm kiếm trong đống hồ sơ, cuối cùng Kim Liên cũng thấy cái tên Trần Thái Tuấn. “Thằng cha dâm tặc này, thật không ngờ hắn vậy mà đã có kinh nghiệm làm việc trong mảng marketing nhiều năm như vậy. Đã vậy còn vô sỉ đóng vai thợ điện đi lừa gạt nữ nhân.” Lửa giận trong lòng Kim Liên bắt đầu bùng cháy. Không biết từ đâu hắn có thông tin khách hàng từ điện máy xanh, lần trước giả dạng thợ điện đến ép suýt nổ ngực cô. Lần này hắn đến đây phỏng vấn, bổn cũ soạn lại đóng giả thợ nước vào nhà vệ sinh nữ nhìn trộm Minh Thư “Hẳn là thấy cô bé xinh đẹp nên động lòng cầm thú. Thằng cha dâm tặc này, nếu có cơ hội nhất định cho hắn đẹp mặt” Kim Liên phẫn nộ gào thét trong lòng.

“Anh Thế Kiệt, người này kết quả phỏng vấn ra sao”

“Ồ em quen cậu ta sao” Nhận ra sự lúng túng trong mắt Kim Liên, Thế Kiệt hứng thú hỏi.

Thấy mình có vẻ hơi thất thố, lại sợ Thế Kiệt nghĩ mình nhờ vả cho người quen, Kim Liên vội vàng thanh minh “Không tính là quen lắm, gặp qua chỉ một hai lần, em chỉ muốn biết kết quả của anh ta thôi”

“Tiếc quá Kim Liên, anh ta trượt rồi. Mặc dù nhìn hồ sơ rất khá, không ngờ còn trẻ đã đảm nhiệm được dự án bậc này. Nhưng có vẻ lúc phỏng vấn không ổn”. Gật gù xem hồ sơ, Thế Kiệt tiếc nuối trả lời. Bản thân anh ta cũng muốn tuyển một người đa năng, tỉ mỉ như Trần Thái Tuấn.

“Vậy được rồi cảm ơn anh, em xin phép trở lại làm việc” Có chút hụt hẫng, Kim Liên vẫn muốn có cơ hội gặp lại Trần Thái Tuấn, cô muốn cho hắn một trận.

Tiếng cửa đóng rầm thật lớn, Thế Kiệt lắc đầu. “cái cô này thật là, dù nhà cô có giàu nhất nhì thành phố này, cũng nên tôn trọng cấp trên một chút chứ”. Tuy vậy hắn cũng không có cách gì, cha Kim Liên là đại gia bất động sản, lại có mối quan hệ với giới chính trị. Bản thân cũng không muốn đắc tội, huống hồ cha cô ấy còn là khách hàng làm ăn lớn với Coteccon.

Thông thường phó tổng giám đốc như Thế Kiệt chỉ phỏng vấn thí sinh từ vòng thứ hai, bị loại vòng đầu thường là những thí sinh kém. Nhưng nhớ lại chồng hồ sơ và chuyện ban nãy. Thế Kiệt quả thực có chút tò mò về Trần Thái Tuấn, hắn quyết định đi xuống phòng họp, xem băng ghi hình phỏng vấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK