• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm Sài Gòn một giờ sáng, thành phố không ngủ nhưng cũng thưa thớt dần. Lác đác vài chú xe ôm, vài xe chở hàng rau quả cho kịp giờ sang. Đường phố thưa xe, đèn vàng hiu hắt. Ngồi co rúm lại trên vỉa hè, giữa những tòa cao tầng hiện đại Trần Thái Tuấn châm điếu thuốc hút , co ro ngồi trầm tư về bước đi mưu sinh kế tiếp. Cách đó không xa, trung tâm quận Một, những nam thanh nữ tú diện trên mình những bộ cánh đắt tiền, đang lắc lư theo điệu nhạc xập xình trong các quán bar. Họ sẵn sàng trả cả ngàn đô cho một chai rượu ngoại hay cả chục ngàn đô cho một đêm bay cùng hàng trắng.

Hắt xì !!!

“Chạy xong quốc này về ngủ thôi, đuối quá rồi”. Nói đôi ba câu với người bạn chạy Grab mới quen, hắn lao vút đi trong đêm tối. Từ sau buổi phỏng vấn ở Coteccon Trần Thái Tuấn vẫn chưa tìm được công việc ổn định mới, cũng may nhà còn chiếc Wave cũ, hắn tranh thủ chạy Grab Food mấy ngày kiếm vài đồng tồn tại ở chốn Sài Gòn hoa lệ này. Phải Sài Gòn hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo, những ai giàu có thì thật sự rất hạnh phúc, đây dường như là thiên đường của họ. Còn với những người nghèo thì là một nỗi lo, sống ở nơi đây, những người nghèo khổ họ càng phải làm lụng vất vả, đánh đổi "mồ hôi nước mắt " giống như Trần Thái Tuần lúc này vẫn phải chạy xe trong đêm mới có thể trụ vững trên mảnh đất Sài Gòn này.

“Giơ tay cao như kiểu đang vươn vai. Có cơ trưởng trong buồng lái… êy êy …” Tiếng nhạc xập xình, chát chúa từ trong bar hắt ra, cộng hưởng với những người đứng ngoài bar túm năm tụm ba ở vỉa hè vừa cầm chai bia trên tay vừa lắc lư theo tiếng nhạc xập xình khiến không khí cả con phố thêm phần sôi động.

Tút … tút tút !!! Đây đã là cuộc gọi nhỡ thứ ba, khách đặt Trần Thái Tuấn giao bánh bao đến quán bar Mirai nổi tiếng đắt đỏ bậc nhất ở Sài Gòn này. Kể cũng lạ đi bar quẩy mà lại ăn bánh bao, đúng là phong cách dân chơi. Lắc đầu cười khổ, kiên nhẫn gọi thêm vài cuộc, hắn muốn nhanh chóng kết thúc còn về nghỉ ngơi sau một ngày rong ruổi khắp Sài Gòn

“ Alo anh trai ơi, nhận hàng giúp em, em đang đứng trước cổng quán bar đây” Gọi mãi mới có người nghe máy, có lẽ nhạc to quá khách không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

“Mang vào đây đi em, anh ngồi trong góc gần cửa sổ” Một giọng lè nhè say đáp lời hắn.

Những chỗ này rất phức tạp, Trần Thái Tuấn cũng không muốn vào, hắn muốn giao nhanh còn về ngủ nên kiếm cớ từ chối “không được anh trai ơi, ra nhận giúp em, em phải canh xe em ở ngoài này”

“Mày mang vào đây anh bo năm xị”

Đến đây mà hắn còn từ chối thì quả thực quá ngu, số tiền bo đất đã ngang với tiền lời hắn chạy xe cả ngày. “Em vào liền đây, anh chờ xíu”

Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo, phía xa còn có vài cô em đang uốn éo, không khí nơi đây khiến người luôn sống nội tâm như Trần Thái Tuấn thấy nhức đầu chóng mặt. Lờ mờ nhìn thấy được người đàn ông đầu trọc mặc phong cách đôn chề ngồi ở góc cửa sổ đang ngoắc ngoắc tay với mình. Trấn Thái Tuấn giao bánh bao và nhận tiền, nhưng trước khi ra về hắn lại thắc mắc, người đàn ông này không ăn bánh bao mà lại móc ruột tìm kiếm thứ gì đó ở trong. Lẽ nào ...

“Tất cả ngồi xuống, giơ tay lên đầu, ”

Không cần người khác giải thích thì Trần Thái Tuấn cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà hắn thật không ngờ là chuyện như thế này cũng để cho hắn gặp được, mấy ngày này không có khoảng thời gian nào hắn được yên ổn.

Càng sợ thứ gì thì thứ đó lại càng đến nhanh "Cạch", tay bị còng lại, Trần Thái Tuấn ú ớ còn chưa nói được hết câu thì đã bị một nữ cảnh sát gạt chân, vật xuống sàn, khóa tay hắn lại.

Ngọc Lan nhìn mặt tên giao hàng cấm thì hơi giật mình, không ngờ dâm tặc ngày nào hôm nay lại còn dám dùng cả ma túy. Tổ của Ngọc Lan phụ trách phục kích ở đây đã gần một tuần, bọn họ được giao chuyên án quét sạch đường dây vận chuyển ma túy của Jackie Trịnh, một tên tội phạm nguy hiểm đang được Campuchia và Việt Nam hợp tác vây bắt.

Phụt !!!.

Trong lúc công an khống chế từng người, tên đầu trọc ném quả bom khói xuống sàn lao mình ra khỏi cửa sổ.

“Các đồng chí đuổi theo, cẩn thận địch bắn trả” Đây là tầng ba, nhưng đã có hơn chục người bất chấp nguy hiểm nhảy xuống đuổi theo bọn tội phạm.

Đoàng đoàng đoàng!! bọn buôn ma túy bắt đầu rút súng bắn chặn đường lui.

Tiếng súng vang lên khiến toàn bộ quán bar hỗn loạn. Lúc này Ngọc Lan đã ý thức được rằng tổ trọng án của cô đã đánh giá thấp bọn buôn ma túy này, không ngờ chúng đông và còn trang bị cả vũ trang như súng Desert Eagle, loại có hỏa lực rất lớn. Tình hình lúc này vô cùng xấu ngoài một vài tên gần cửa sổ đã nhảy xuống, những tên còn lại đang chống trả rất quyết liệt.

“Anh nằm im ở đây, không được nhúc nhích, nếu không tôi bắn vỡ đầu” Ngọc Lan đè nòng nòng súng vào đầu Trần Thái Tuấn, cô muốn xông lên yểm trợ đồng đội.

“Mỹ nữ, hiểu lầm rồi, tôi chỉ là Grab Food đến đây giao hàng, không hề cùng bọn với chúng”. Nhìn nòng súng đen ngòm, Trần Thái Tuấn thầm nuốt nước bọt, lỡ như cướp cò thì câu chuyện oan ức của hắn đến bao giờ mới được giải.

“Grab mà biết giao ma túy sao, anh đừng có lộn xộn. Nếu không tôi báo cáo lên cấp trên là anh chống trả nên tôi bắn đấy”

“Đừng mà chị hai, tôi nói thật mà, cô cứ mở app trên điện thoại tôi xem. Tôi chỉ nhận đến quán nhận hàng rồi giao tới đây thôi. Thực sự không biết gì cả”

“Được rồi, anh cứ nằm yên ở đây. Đúng hay sai chúng tôi sẽ xét xử sau.” Dứt lời cô chui xuống bàn, trườn dần về phía hai bên đang đấu súng.

Ngọc Lan đạp vào xe đẩy thức ăn, trong lúc xe lao tới gần bọn buôn ma túy thu hút hỏa lực và sự chú ý của chúng, nắm bắt thời cơ cô nổ súng bắn gục ba tên rồi nhanh chân nấp vào sau quầy bar.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK