Rẹt rẹt!!
Hai rãnh sâu hoắm hiện lên sau bức tường Trần Thái Tuấn đứng lúc nãy, bộ móng của tên ma đầu này bất chợt dài ra như Wolverine. Có điều bộ móng của Wolverine sáng choang, nhẵn nhụi, còn bộ móng của tên này xù xì, trắng đục ngả vàng hôi thối. Nếu như bị cào trúng, chỉ sợ không chết vì chấn thương lại chết vì nhiễm trùng.
“Tán Hồn Thiết Trảo” tên ma đầu liên tục cào về phía trước, từng đường trảo dài hình cánh cung mang theo gió rít sắc lẹm chém về phía Trần Thái Tuấn.
Vận sức mạnh tập trung lại một điểm Trần Thái Tuấn vung hai đòn cầm nã “Thiên Sơn Chiết Mai Thủ” sau khi được Đình Trọng chỉ điểm, lực đạo quả thực khác biệt lớn so với lúc trước. Nhưng khoảnh khắc va chạm với trảo của tên ma đầu, Trần Thái Tuấn biết mình đã đá phải thiết bảng. Âm nhận men theo cánh tay hắn khoét sâu một đường rãnh trải dài từ cổ tay đến bắp tay, cơn đau quặn thắt kèm theo khí lạnh buốt giá thâm nhập sâu vào tận xương tủy, Trần Thái Tuấn đau đớn, hai cánh tay vô lực rũ xuống.
Ha ha ha!!! “Dùng tay không đỡ Tán Hồn Thiết Trảo của Mai Hồng Vũ ta? thằng ngu như mày là người đầu tiên dám làm đấy. Sở dĩ gọi là Tán Hồn Thiết Trảo vì khi dính trảo thần hồn tiêu tán, tách lìa thể xác, thế nào cả người bắt đầu nhũn ra rồi phải không”
Trần Thái Tuấn đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, trong lòng hắn chợt chùng xuống, tự trách mình ngu ngốc, không có thực lực nhưng nổi máu anh hùng cứu người. Lần trước may mắn có Đình Trọng ở thời khắc sinh tử cứu hắn một mạng, lần này ai sẽ cứu hắn đây. Mọi sự ngu dốt đều phải trả giá, có điều cái giá này quá đắt phải trả bằng cả tính mạng.
“Được rồi, đứng yên đấy, tao tiễn mày đi gọn lẹ, đỡ phải đau đớn” Mai Hồng Vũ cười dữ tợn, hắn kéo lê bộ móng dài đang cắm trên vách tường.
Khát vọng được sống bùng lên mãnh liệt trong tâm trí Trần Thái Tuấn, hắn không muốn chết, hắn còn ước mơ trở nên giàu có, còn Ngọc Lan chưa kịp ăn, lúc này chết trong tay tên nửa người nửa ma kia hắn không can tâm.
Đá hất tung lớp bụi đất dưới sàn vào Mai Hồng Vũ, Hắn xoay người bỏ chạy về phía cửa sổ, muốn dồn sức tông thật mạnh vào cánh cửa, chỉ cần lao được ra đường hắn có cơ hội trốn thoát. Nhưng đây là cửa song sắt, dồn sức tông vào vài lần, nhưng khung sắt không hề lay chuyển, tay hắn lại bị thương không cách nào vận công phá cửa.
“Con chuột nhắt này, vốn định để mày ra đi thanh thản, nhưng mày dám hất cát vào mặt tao. Tao sẽ bắt mày lại chơi lỗ nhị mày đến chết.”
Lời nói rùng rợn của Mai Hồng Vũ rơi vào tai Trần Thái Tuấn, hắn như chết lặng, cái chết tuy đáng sợ, nhưng không là gì so với sự lăng nhục kia. Hắn điên cuồng tông vào khung cửa sổ trong sự hoảng sợ tột độ, khớp vai đã trật nhưng hắn không hề dừng lại.
“Phi Nhẫn Huyết Trảo” đường phong nhận màu máu bắn ra từ móng vuốt Mai Hồng Vũ, cắm vào ngực Trần Thái Tuấn đẩy hắn phá tan cửa sổ rơi xuống nền đất bên dưới. Hắn hít thở không thông, lồng ngực như có quả tạ ngàn cân đè lên. Vét chém cắt sâu lộ rõ ra xương sườn trắng hếu.
Trần Thái Tuấn rất muốn kêu cứu, nhưng phổi bị thương quá nặng, không thể dẫn hơi lên thanh quản để cất tiếng, hắn ho sặc sụa trong miệng trào ra vũng máu xen lẫn mảnh vỡ nội tạng.
Mai Hồng Vũ nhảy xuống bên cạnh, nắm đầu Trần Thái Tuấn lôi vào đặt trên bàn bảo vệ. Hắn tụt quần Trần Thái Tuấn cười điên cuồng “kiệt kiệt kiệt, cũng lâu lắm rồi không hưởng dụng đàn ông, yên tâm tao sẽ đưa mày lên tiên”
Cảm giác căm phẫn, nhục nhã khi nằm dưới háng người bao trùm lấy Trần Thái Tuấn, đôi mắt đỏ ngầu, hai hàng nước mắt hắn chực trào, kẻ đi đâm giờ lại chổng mông cho người khác.
Tuyệt vọng ngước nhìn bầu trời lần cuối, ánh sáng từ tia lửa điện báo cho hắn rằng đây là một cái chóa đèn bị hở. Ước lượng khoảng cách từ hắn đến chóa đèn chỉ tầm một mét, đây chính là cọng rơm cứu mạng của hắn, như được tiếp thêm sức mạnh Trần Thái Tuấn dùng tất cả sức lực cuối cùng búng người nảy lên, bàn tay hắn chụp vào chóa đèn đang hở điện.
Rẹt !!!
Dòng điện xoay chiều trực tiếp truyền vào cơ thể, dòng điện tác động sinh lý gây sự kích thích các tổ chức tế bào kèm theo sự co giật các cơ bắp, tim rung mạnh, Mai Hồng Vũ đang nâng mông Trần Thái Tuấn động tác bỗng dừng lại. Nhưng hắn không hề lo lắng, Trần Thái Tuấn chỉ ở Thối thể cảnh, cường độ cơ thể yếu hơn hắn rất nhiều, thời gian chịu đựng dòng điện không thể lâu hơn, sẽ sớm buông tay.
Năm, mười rồi hơn ba mươi giây trôi qua, Trần Thái Tuấn vẫn không hề buông tay, dòng điện bắt đầu sinh nhiệt nướng cháy cơ thể Mai Hồng Vũ, hắn trợn mắt không thể tin cơ thể mình đang dần cháy sém đen sạm lại còn thằng đàn ông trước mặt lại như không có việc gì dùng tay nắm chặt lấy hắn, không có cách nào thoát ra.
Đùng !! điện áp quá cao khiến tủ điện nổ tung, cả người Mai Hồng Vũ bốc cháy khét lẹt, toàn bộ cơ thể đổ xuống tiêu tán chỉ còn lại một cuốn trục như không hề bị ảnh hưởng rơi ra. Trần Thái Tuấn nằm dài ra bàn thở dốc, sự việc hôm nay thật quá nguy hiểm.
Trần Thái Tuấn cất cuốn trục rồi lục tìm điện thoại trong túi áo khoác, hắn muốn gọi cấp cứu, lần này bị thương còn nặng hơn lần trước. Lồng ngực đau buốt, thở thôi cũng đã khó khăn, ý thức hắn đã dần mơ hồ vì mất máu, nếu không kịp sơ cứu sẽ chết.
Chiếc điện thoại đã vỡ tan tành, cũng may hắn xài Nokia độ cứng cáp có thể tiêu hao phần nào lực lượng chiêu thức, nếu như xài Iphone hay Samsung có lẽ móng vuốt Mai Hồng Vũ đã đâm sâu hơn trực tiếp thủng tim hắn. Lết tới giường bảo vệ hắn với lấy chiếc điện thoại đang đặt trên giường bấm số gọi cho Đình Trọng.