Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Lam Linh dù biết xong buổi tối hôm nay có lẽ trong túi chẳng còn mấy đồng, chỉ đủ mua thùng mì gói cầm cự đến cuối tháng hắn vẫn cảm thấy ấm áp. Giữa Sài Gòn hoa lệ đông đúc này, Lam Linh lại là nơi duy nhất hắn cảm giác được sự bình yên, là nơi để hắn trốn tránh sau những giờ làm bị đàn áp đến suy kiệt tinh thần.
A !!!
Trần Thái Tuấn giật mình, tay run run làm rơi chiếc điện thoại xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn lại một lần nữa. Hắn thật sự choáng váng, Lam Linh đang nép vào lòng một người đàn ông khác. Tay của hắn đang trượt dần từ vòng eo thon gọn xuống kiều đồn căng tràn như muốn phá tan khỏi chiếc quần jean bó sát kia.
Hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập, tay thiếu chút nữa đã đâm thẳng vào tròng mắt lúc này đã đỏ hoe, vẻ mặt hắn đau khổ thì thào, “ Không !!! Không thể, chuyện này không thể xảy ra, nhất định là mình nhận nhầm người.”
Nhưng Trần Thái Tuấn ý thức được rằng chuyện này không thể sai được. Mái tóc suôn mượt, nụ cười ấm áp đó đã khắc sau vào tâm trí hắn, làm sao có thể nhầm lẫn được. Hơn nữa hắn nhớ kĩ bộ đồ kia chính là quà sinh nhật mà hắn tặng cho Lam Linh cách đây 2 tuần, cô vô cùng vui vẻ diện thử vài lần cho hắn xem “Anh Thái Tuấn, anh xem em mặc bộ này có đẹp không”
“ Dáng người em cao như vậy, hơn nữa mông lại như đồ thị parabol mặc chiếc quần jean cạp cao này chính là đốt mắt người xem rồi ”
“ Đáng ghét người ta hỏi đồ có đẹp không, anh lại nhìn đi đâu rồi” Lam Linh đáp.
Hắn xoay người quyết định đối mặt, dù có đau lòng cũng phải hỏi cho ra lý lẽ chuyện này. Chạy tới cửa hàng Versace trước mặt, hắn vọt lên kéo tay người con gái mình yêu thương, tách cô khỏi gã đàn ông bên cạnh.
“ Lam Linh đây là ai, sao em lại ở cùng anh ta. Em không giải thích rõ ràng anh nhất định không bỏ qua chuyện này đâu.” Trần Thái Tuấn phẫn nộ gào thét.
“ Anh … anh sao lại ở đây, không phải anh đang đi làm sao” Lam Linh giật mình, ngượng ngùng đáp lời. Dù anh ta phát hiện ra thì đã làm sao chứ, cùng lắm là kiếm thêm một người, nhưng ở đây nhiều người như vậy cũng không tiện nói thẳng mặt.
“ Sao vậy baby thằng mập này là ai, sao lại nắm tay em.” Gã đàn ông bên cạnh Lam Linh chen vào. Người này vóc dáng cao gầy tầm 1m8, cặp mắt lờ đờ môi tím tái như thằng nghiện. Vừa nhìn là biết là loại công tử chỉ biết ăn chơi, đập đá.
Trấn Thái Tuấn phẫn nộ nắm lấy cổ áo người này nhấc bổng hắn lên “thằng khốn mày là ai sao dám ôm ấp bạn gái tao”.
Lúc này chung quanh càng tụ tập đông người, “chuyện hay rồi, không ngờ là đánh ghen trước cửa trung tâm thương mại. Bất ngờ hơn là trà xanh lần này lại là đàn ông”. Tiếng xì xào bàn tán khắp nơi, mọi người tranh thủ lấy Smart phone ra quay lại cảnh phim đặc sắc này.
Lam Linh vội vàng giằng lấy tay Trần Thái Tuấn hét lớn “ buông bạn trai tôi ra, tên bất tài, nghèo hèn như anh mà dám đánh anh ấy sao.”
“ Anh Dương Minh, anh không sao chứ ”.
Wowwww !!! “Trà xanh không ngờ lại còn dám đánh chính thất, đúng là thời buổi loạn lạc cái gì cũng xảy ra được” mọi người kinh ngạc bàn tán.
Đoàng !!! Trần Thái Tuấn như bị sét đánh ngang tai. Bao nhiêu tình cảm, hy vọng, tài sản hắn đều trao hết lên người Lam Linh. Cha mẹ hắn mất từ nhỏ, bạn bè thì cũng chẳng mấy ai thân thiết được với người sống nội tâm, khép kín như hắn. Hắn thực sự coi Lam Linh như tất cả, mọi chuyện tình cảm đều ỷ lại vào cô, giờ đây Lam Linh lại đứng trước mặt hắn che chở cho người đàn ông khác.
Hắn thật sự nổi điên, cuồng loạn gào thét “Bao nhiêu năm qua em theo anh, anh đã bao giờ để em khổ chưa. Sao em lại làm vậy với anh, sao lại đi cùng với thằng nghiện này”
“Thái Tuấn à, anh lo được cho em sao. Giờ em đã tốt nghiệp rồi phải cần công việc ổn định,Dương Minh đã hứa là nhờ bố xin việc cho em. Hơn nữa đi làm cũng phải mặc đồ hiệu không thua kém với đồng nghiệp. Đồ em vừa mua là Versace đấy, anh có tiền mua cho em sao”
Hắn nghiến răng, cổ họng khô khốc nói “chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta dễ phai nhạt như vậy sao, không phải em luôn hạnh phúc khi ở với anh sao. Mỗi lần chúng ta làm em đều hét lên ở bên anh là điều khiến em sung sướng nhất mà”
Lam Linh mặt đỏ lựng, không ngờ cái thằng mập này lại mang chuyện này nói ra. Cô tức giận mắng “Cái thằng khốn này, anh tưởng là tôi nói thật lòng sao. Cái của nợ của anh chỉ được 10cm, lại chưa đi đến chợ đã hết tiền. Anh tưởng tôi thỏa mãn sao, là tôi nói vậy để anh đỡ thấy nhục đấy.”
“Thứ nghèo hèn không có tiền đồ, thân hình lại mập như anh mà đòi có được tôi. Đừng si tâm vọng tưởng nữa.”
Xung quanh nhất thời xôn xao, hàng trăm ngàn người lúc này đang theo dõi clip livestream để lại vô số bình luận
“Đấy đấy bảo mà mấy thằng mập mập chim cò chỉ bằng ngón tay út”
“ Các cụ nói cấm có sai, xấu dây tốt củ. Gầy gầy là thầy *ụ, anh chàng Dương minh kia vừa cao vừa gầy lại còn giàu có. chẳng trách, chẳng trách ”.
Đặt lên má Lam Linh một nụ hôn, Dương Minh nói lớn “một số người phế vật nhưng không biết thân biết phận. Lại thích lẽo đẽo theo giành gái với tôi. Nhớ kĩ đây Hoàng Tử có thể lấy lọ lem, nhưng không có nàng công chúa nào lấy thằng ăn mày cả. Biến đi, đừng tự nhục nữa”
Dứt lời hắn ôm eo Lam Linh bước đi, trước khi rời khỏi hắn không quên tặng cho Trần Thái Tuấn động tác ngón tay giữa chỉ ngược cùng nụ cười khoái trá. Mọi người xung quanh cũng chỉ lắc đầu rồi lần lượt rời đi. Để lại một mình Trần Thái Tuấn đứng chết lặng cho đến khi trung tâm thương mại đóng cửa và bảo vệ kéo hắn ra ngoài.