Cơ hội hiếm có được cọ xát cùng cao thủ Khai nguyên cảnh, Trần Thái Tuấn dĩ nhiên không từ chối “Anh Trọng.. mời”
“Mời” Định trọng thét lớn, nhảy lên tung cước vào Trần Thái Tuấn, cước thứ nhất chưa thu, cước thứ hai đã tới tốc độ cực nhanh dồn dập như sóng biển.
Tay chắn ngang đầu, Trần Thái Tuấn liên tục thủ thế chặn hàng loạt cước pháp của Đình Trọng. Pặc Pặc Pặc !!! cổ tay hắn đau buốt, cả cánh tay nổi gân xanh ê ẩm, cước của Đình Trọng nặng ngàn cân, cước sau nặng hơn cươc trước, nếu kéo dài chống đỡ tay hắn sẽ gãy.
Trường Xuân Công ép chân khí liên tục lưu chuyển hết mức có thể trong cơ thể, Trần Thái Tuấn nhân cơ hội Đình Trọng thu chân, hắn dồn lực vào bàn tay chụp lấy cẳng chân, muốn một chiêu cầm nã pháp khóa thế công Đình Trọng.
“Thiên Sơn Chiết Mai Thủ” Trần Thái Tuấn gầm lên, bàn tay chụp vào, các ngón tay như vòi bạch tuộc bấu lấy cẳng chân. Nhưng hắn không ngờ Đình Trọng lợi dụng lực kéo của hắn, cả người xoay thêm một vòng trên không, đồng thời đạp ra một cước vào ngực hắn. “Hải Lãng Cước” một cước này Đình Trọng chỉ dùng bốn thành lực lượng cũng khiến Trần Thái Tuấn nằm sõng soài bên vệ đường.
“Không sao chứ, đỡ Trần Thái Tuấn dậy, Đinh Trọng vỗ thêm vài chưởng vào lưng giúp hắn lưu thông khí huyết.
“Hải Lãng Cước thật lợi hại, em không thể tính toán được quỹ đạo của nó” Thở hắt ra vài hơi Trần Thái Tuấn ý thức được chênh lệch cảnh giới khủng khiếp như thế nào. Hắn đang ở Thối Thể cảnh hậu kỳ vậy mà không tiếp nổi mười chiêu của Khai Nguyên cảnh sơ kỳ.
“Hải Lãng Cước không thần kỳ đến vậy đâu, nó chỉ là võ công cơ bản, nhưng vì anh phối hợp cùng bộ pháp khiến em khó đoán được quỹ đạo ra cước. Đòn cầm nã lúc nãy của em không tồi, nếu như tóm vào người bình thường ắt hẳn sẽ khóa chết mục tiêu, nhưng với đối thủ là Khai Nguyên cảnh trở lên, có thể đạp khí thêm một vòng ở không trung mượn lúc đáp trả. Em thua bởi do kinh nhiệm chưa đủ.
“Thì ra là vậy, cảm ơn anh Trọng chỉ điểm, không biết võ công của anh là từ phái nào”
“Hải Lãng Cước là một chiêu thức trong bộ ba mươi sáu liên quyền, do cố Đại Tướng Võ Nguyên Giáp sáng tạo. Đại Tướng lúc sinh thời mưu kế kỳ tài, võ công đã đạt đến đỉnh cao của võ đạo, đáng tiếc thời trẻ tích tụ thương thế sau nhiều cuộc chiến, tuổi thọ không thể kéo dài, sau trăm tuổi Đại Tướng đã qua đời.”
“Đáng tiếc, nếu Đại Tướng còn sống thì Việt Nam ta vẫn còn tông sư tại vị. Hải Lãng Cước có thể truyền thụ ra ngoài không anh Trọng” Trần Thái Tuấn thèm muốn môn võ công này, hiện tại hắn chỉ dùng đòn tay Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, còn cước pháp chỉ đá loạn xạ, lúc đối địch vô cùng bất tiện.
“Nếu em muốn học cũng rất đơn giản, gia nhập quân đội nhân dân đi, hằng ngày sẽ được rèn luyện ba mươi sáu đòn liên quyền. Học được bao nhiêu còn tùy vào tư chất, võ công này chỉ truyền trong quân đội, không thể truyền ra ngoài.”
“Ra vậy, hiện tại em chưa có ý định nhập ngũ, dù sao thì cũng cảm ơn anh Trọng”
Nhìn thấy ánh mắt có phần mất mát của Trần Thái Tuấn, nhận định hắn cũng là một nhân tài, Đình Trọng có ý muốn trưng dụng, nhiệt tình khuyên nhủ “ba mươi sáu liên quyền, anh không thể truyền thụ cho em, nhưng anh có thể chỉ ra điểm mạnh yếu khi em sử dụng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ”
“Vô công bất thụ lộc, anh giúp đỡ em như vậy, sau này có việc gì cần cứ gọi em” Trần Thái Tuấn là người sòng phẳng, hắn không muốn mắc nợ ai, người kính ta một thước ta kính người một trượng.
“Được rồi việc đó để sau, giờ em hãy đánh ra đòn có sức công phá mạnh nhất vào thân cây bàng này, anh sẽ chỉ dẫn em”
Trần Thái Tuấn nóng lòng, hắn không có sư phụ chỉ dẫn cặn kẽ, trước giờ chỉ dựa vào kí ức của Tiêu Hư Tử mà mày mò, rất nhiều chỗ hắn không lĩnh hội được, cơ hội này phải nắm lấy. Vận Trường Xuân Công mạch máu, huyệt đạo bành trướng gấp bội, cơ bắp căng phồng, cả người hắn bùng lên sức mạnh. “Thiên Sơn Chiết Mai Thủ” Trần Thái Thái Tuấn thét dài, đầu khớp ngón tay đâm vào thân cây, toàn bộ cây bàng to lớn rung chuyển, cành lá lung lay như đứng trước bão, vỏ cây nứt toác rơi xuống để lộ dấu tay sâu hoắm. Hắn thu tay thở dốc, dồn sạch lực đạo vào một đòn như vậy khiến hắn mau chóng xuống sức.
“ Quyền pháp, cước pháp cơ bản những thứ này đều là võ thuật chém giết cơ bản, chỉ chú trọng vào lực bộc phát dễ học dễ bắt đầu. Nhưng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của em là loại võ công biến hóa ảo diệu, nếu chỉ biết dùng sức không thể nào phát huy được tinh túy của nó”
Yaaaa!!! Đình Trọng quát khẽ một tiếng, đấm một quyền vào thân cây bàng, nhưng vỏ cây không nứt, thân cây không rung, cành lá chỉ dao động nhẹ, chỉ là đục một lỗ xuyên qua thân cây mà thôi.
“Đối với người tu luyện ở cảnh giới thối thể cảnh, muốn tung ra một đòn mạnh mẽ, cần phải cô đọng sức mạnh vào một điểm, phối hợp với xương cốt để bạo phát. Anh nhìn ra được võ công của em bảy phần cương ba phần nhu, chưởng pháp cương mãnh, cầm nã nhu hòa, nhưng lúc em ra đòn lại chí cương, không có tiêu trừ lực lượng, phân nữa lực lượng truyền vào gân thịt bàn tay, cũng không có dư lực hoàn thủ, lúc đối địch em ra đòn sẽ gây thương tích cho chính mình, nguy hiểm hơn là khi địch phản kích em không có khả năng phòng thủ.
“Thì ra đó là lý do khi em luyện sáu lộ võ công này rất khó kết hợp. Cảm ơn anh Trọng đã chỉ điểm,”
“Không có gì, nhưng anh nhắc trước, võ công là để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ những người mình yêu thương, nếu em ỷ vào võ công, giết người vô tội đừng trách anh không lưu tình.”
“Em hiểu rồi, cảm ơn anh nhắc nhở. Em tiếp tục tập luyện đây”
“Hôm nay đến đây thôi, anh cũng phải về với vợ con, còn em phải chăm sóc tốt cho hoa khôi phòng anh đấy nhé” nháy mắt với Trần Thái Tuấn, Đình Trọng lắc mình rời khỏi để lại không gian cho người trẻ tuổi.