Những ngày cận tết luôn mang cho người ta cảm giác hân hoan chờ đón những bữa cơm sum họp gia đình hay những bữa tiệc vui vẻ với bạn bè. Nhưng với người không chắc có được nhận tiền thưởng tết hay không như Trần Thái Tuấn. Những ngày này mang màu sắc xám xịt như đám mây bất thình lình động cơn thịnh nộ sấm sét trên bầu trời lúc này.
“Ôi Còn vài ngày nữa là đến tết rồi, không biết sếp đánh giá mình có đạt không, có được thưởng tết không đây”
Hắn lơ đãng phóng mắt lên bầu trời, tự nhủ trong lòng sao mà chán nản.
Rầm !! “Anh viết cái gì thế này, bộ anh không biết kỹ năng hành văn về quy nạp, song hành, diễn dịch sao. Như này mà là Marketing chuyên nghiệp à, bà ngoại tôi ở nhà còn viết bài còn tốt hơn anh”
Mọi người trong văn phòng lắc đầu ngán ngẩm, đây đã là thứ 5 hắn để chủ tịch tức giận đập bàn.
“Trước 19 giờ tối nay anh gửi lại cho tôi, nếu không thì ngày mai anh không cần lên công ty nữa”
“Dạ thưa chủ tịch, em sẽ sửa lại ngay ạ”.
Hắn là Trần Thái Tuấn năm nay 30 tuổi, là trưởng phòng Marketing của công ty xây dựng và bất động sản Bhome. Chức danh trưởng phòng chỉ cho oai, thực chất thì phòng Marketing chỉ có mình hắn. Hằng ngày hắn phải phụ trách mọi công việc từ quản lý Fanpage, digital, viết bài, thiết kế . . .
Đã nhiều lúc hắn muốn nghỉ quách công việc này cho xong, nhưng hắn sợ. Sợ không có công ty nào đáp ứng mức lương tốt như ở đấy với người không có bằng cấp như hắn. Vì vậy hắn luôn chịu đựng những lời dè bỉu, quát mắng đến từ lão chủ tịch. Lão ta từng là một thầy giáo, dù chẳng hiểu gì về Marketing nhưng luôn luôn thích dạy bảo người khác, luôn mang cái kiến thức văn học căn bản của lão chê bai những nội dung mà hắn làm ra.
“Mẹ nó, viết mấy bài công ty trao thưởng cho nhân viên. Quy nạp với chã diễn dịch, diễn cái cc. Anh Phong đừng cản em nữa, em cố hết tháng này rồi nghỉ thôi. Tức nước vỡ bờ lắm rồi”
“Anh nhớ năm ngoái mày cũng nói câu này, à không lúc mới vào làm 1 tháng mày đã nói rồi. Nhưng không sao, đây là lần cuối anh nghe mày đòi nghỉ việc. Từ ngày mai anh chính thức thôi việc rồi, anh sẽ qua làm việc ở Coteccon”
“Đệt ! Anh nghỉ mà không nói gì với em vậy, được lắm vậy em cũng nghỉ giờ anh em mình về luôn.”
“Thôi được rồi. Cố gắng làm còn dẫn bạn gái đi shopping kìa, không sợ không có tiền bị đòi chia tay như lần trước sao. Anh đi trước đấy cố gắng lên nhé.”
Nhìn bóng lưng Hoàng Phong xa dần Trần Thái Tuấn thật muốn làm gì đó, nhưng hắn lại lắc đầu “thôi vậy chính mình còn ngày ngày đòi nghỉ, biết khuyên anh ấy như thế nào. Còn nếu nghỉ việc theo anh ấy lỡ không được nhận, biết ăn nói thế nào với Lam Linh đây”
Nghĩ đến đây trong lòng Trần Thái Tuấn chợt ấm áp. Vốn dĩ hắn có gương mặt khá điển trai, nhưng lại quá mập. Cao 1m77 nặng 90kg, với ngoại hình này cùng mức lương 25 triệu/tháng mà Lam Linh vẫn ở cùng hắn. Phải biết rằng Lam Linh là một nữ nhân xinh đẹp. Làn da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan điểm lên 2 lúm đồng tiền khiến cô toát lên vẻ xinh xắn hoạt bát của người con gái miền Tây.
Trần Thái Tuấn tự nhủ đây có lẽ là tình yêu chân thành, điều kiện cô ấy tốt như vậy mà vẫn chấp nhận yêu mình. Đây có lẽ là ông trời bù đắp cho tuổi thơ cơ cực, ra đời bươn chải từ sớm như hắn.
Landmark là một tòa nhà chọc trời trong tổ hợp dự án Vinhomes Central Park, một dự án có tổng mức đầu tư lên đến 300tr USD. Có thể nói đây là trung tâm thương mại bậc nhất Việt Nam, đồng thời sở hữu những căn hộ đẳng cấp vô cùng đắt đỏ mà chỉ có giới thượng lưu mới được quyền sở hữu.
Lúc này Trần Thái Tuấn đang dạo bước bên con đường lát gạch độc mộc trong nội khu ngập tràn những chậu hoa đắt tiền, vừa lắng nghe tiếng chim hót líu lo trên tán cây vừa hít thật sâu cảm nhận không khí dễ chịu ở đây, hắn cảm thán
“ Ở giữa Sài Gòn đông đúc thế này mà lại thấy hoa cỏ ngập tràn, lại còn nghe tiếng chim hót. Không hổ danh là Landmark nơi mà người người đều mơ ước được sở hữu 1 căn hộ, nếu mình có tiền mua 1 căn ở đây có lẽ Lam Linh sẽ thích mê. Sẽ không còn cảnh cả hai thường xuyên cãi vã sống chui nhủi trong căn hộ 30m2 cũ rích, chập hẹp của mình”
Lắc lắc đầu “ Thôi kệ mấy cái bài viết chết tiệt của lão chủ tịch, có bao giờ lão làm việc vào buổi tối đâu, sáng mai mình gửi vậy. Còn giờ đi mua đồ cho Lam Linh đã, sau đó dắt cô ấy đi ăn nhà hàng.”