Vị trí của Ngọc Lan lúc này rất nguy hiểm, cô nằm chếch về bên phải bọn buôn ma túy, trong khi đồng đội của cô lại nằm bên trái và cũng chỉ còn lại vài người, trong khi quân số bọn tội phạm còn lại hơn mười người.
“ Đ* má, dám bắn chết em tao, tụi bay san bằng cái bục đó”
Mảnh vỡ thủy tinh không ngừng rơi xuống, cắt vào da thịt của Ngọc Lan, Người cô đầy rẫy vết thương, bình vỡ, rượu thấm vào lớp áo càng thêm xót xa. Ngọc Lan đau đớn ôm đầu, bọn chúng đang tập trung hỏa lực về phía cô, chỉ một hành động tiến lên nhỏ cô sẽ tiêu tan dưới loạt đạn. Từng miếng gạch lần lượt vỡ ra, quầy bar này không trụ được bao lâu nữa. Ngọc Lan cay đắng rơi lệ có lẽ vì đau đớn, cũng có lẽ vì xót xa cho công việc nguy hiểm khi tham gia tổ trọng án, cô đã không nghe lời cha mình khuyên bảo, để rồi hôm nay có lẽ cô và các đồng đội sẽ nằm lại nơi này mãi mãi.
Từ sau ngày biết mình có thể hấp thụ điện, Trần Thái Tuấn vẫn luôn chăm chỉ thò tay vào ổ điện, hắn ước nguyện có thể đạt tới cảnh giới luyện khí tầng năm, như trong kí ức Tiêu Hư Tử để lại, khi đó con người có thể cưỡi mây đạp gió, bay lượn trong không trung. Vận pháp quyết của Trường Xuân Công sức mạnh lập tức lưu chuyển trong cơ thể, hắn dễ dàng bẻ đôi chiếc còng. Ngày đó Tiêu Hư Tử để lại cho hắn sở học cả đời Ngự Nữ Tâm Kinh, nhưng môn dâm tu này muốn nhập môn trên cơ sở phải hấp thụ một nguyên âm của nữ, sau đó mới kết tinh nguyên khí của bản thân tạo thành một bản sao dương vật của mình bằng nguyên khí. Người sử dụng công pháp này sẽ không hình thành kim đan hay nguyên anh, mà sẽ tu dương vật hóa hình. Dương vật càng lớn, nguyên khí càng nhiều, dương vật càng cứng, phục hồi càng nhanh. Chỉ trách hiện tại hắn không biết đi đâu tìm gái trinh, đành phải tạm dùng công pháp nhập môn cơ sở của Tiêu Dao là Trường Xuân Công.
Nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh Trần Thái Tuấn cảm thán “Ở một đất nước yên bình như Việt Nam, mà lại có cảnh đấu súng như phim hành động, đây là có lẽ là vụ xả súng lớn nhất từ trước đến giờ. Chỉ tội cho người dân, lạc đạn chết oan ở đây không biết bao nhiêu mạng người”
Đang lúc muốn rời đi, ánh mắt Trần Thái Tuấn lướt qua thân thể người con gái ôm đầu nằm trong vũng máu. Quần áo trên người cô rách tả tơi, lộ ra da thịt trắng ngần cùng với chằng chịt vết máu đỏ thẫm. Cô cũng có thể lựa chọn rời đi như hắn, nhưng cô lại dũng cảm đương đầu với bọn tội phạm nguy hiểm, ứng cứu đồng đội. Nhìn cô lúc này cả người run lẩy bẩy, mắt mơ hồ sụp xuống, nhưng khẩu súng vẫn nắm chắc trên tay. Hắn quả thực không nỡ nhìn cô gặp nạn.
“Liều thôi”
Trần Thái Tuấn quyết định cứu Ngọc Lan, một người trượng nghĩa hy sinh thân mình ứng cứu đồng đội như vậy hắn không thể để cô chết. Những ngày qua hắn đã luyện tập thành thục Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, có thể ném lá tấm bìa cứng cắt đôi trái dưa hấu. Hiện giờ phải tìm một số vật dụng phù hợp làm vũ khí tấn công, lục trong cái xác nhân viên quán bar, hắn quả nhiên tìm thấy bộ bài tây.
Quầy bar gần như đổ sụp xuống, bọn buôn ma túy để hai tên bắn uy hiếp phía bên trái mục đích không cho đồng đội Ngọc Lan ứng cứu, còn lại xông đến chỗ cô.
Viuuu !!! âm thanh tiếng gió rít lên, hai người đàn ông đổ gục xuống sàn. Hai lá bài tây cắm chuẩn xác vào thái dương của họ. Cả đám trợn ngược mắt hoảng sợ lùi lại, nấp vào góc tường.
Trần Thái Tuấn mặt mày tái nhợt, tim đập thình thịch, hắn khó thở với lấy chai nước uống cạn. Chết người rồi, đây là lần đầu tiên hắn giết người, cảm giác rơn người giống như đang có hàng vạn con sâu lúc nhúc trong người vậy . Núp sau lưng bộ sofa, hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn cùng mùi máu tanh nồng giúp hắn bình tĩnh lại phần nào. Tuy có thể phi bài giết người, nhưng địch lại đông, bài của hắn chắc chắn không nhanh hơn súng, nếu để bị phát hiện vị trí nấp, chắc chắn sẽ chết. Lúc này hắn cố gắng thật thanh tỉnh, chuẩn bị kế sách đối địch
“Là ai !! Tụi bay nhìn xem nó ở đâu” tên mặt sẹo cao lớn có vẻ là đại ca ở đây gầm rú, sau khi đọ súng với công an hắn đã mất hơn hai mươi người lại còn bị Ngọc Lan bắn chết em trai. Nhìn đội hình chỉ còn chín người hắn tức giận, quyết giết chết Ngọc Lan báo thù cho em trai.
Viuu vù vù !!! hơn mười lá bài bay đến, có thêm hai người đổ gục xuống, bọn buôn ma túy hoảng sợ, nhưng vẫn chú ý quan sát tìm nơi ẩn ấp của Trần Thái Tuấn.
“Bên phải đằng sau bình hoa” đoàng đoàng đoàng !! một tên đàn em nhìn theo hướng đi của lá bài liên tục bắn về bên đấy.
Phập phập !!! AAAAA lại có thêm người bị lá bài đâm vào da thịt. “Đại ca… hắn là đệ tử của Tiểu Lý phi đao sao?, sao lại ném bài ghê như vậy” Rút lá bài trên tay ra, tên đàn em hổn hển nói.
“Đao con mẹ mày, nếu là Tiểu Lý phi đao thì cánh tay mày đã rớt ra rồi, không phải chỉ bị đâm thế thôi đâu, nó còn ẩn núp nghĩa là thân thủ không cao lắm đâu, lực đạo này thì chỉ có đánh vào nơi yếu hại mới chết được, mau che chắn chỗ yếu rồi tìm ra bắn chết hắn.
Quả thực tên đại ca này phân tích rất đúng, Trần Thái Tuấn không thể ném xuyên những bộ phận cứng của cơ thể người. Nãy giờ hắn chỉ nhắm vào thái dương và cổ, muốn một chiêu dứt điểm, nhưng không may là lúc nãy có một tên nhích mình né được, bài chỉ cắm vào bắp tay, nên toàn bộ âm mưu của hắn đã đổ bể. Tiếp tục ẩn nấp, Trần Thái Tuấn thầm tính toán quỹ đạo cho lần phi bài tiếp theo, hắn không thể cứ phi thẳng như vậy rất dễ lộ vị trí, phải chờ bọn chúng không chú ý đến chỗ hắn ẩn nấp, mới phi bài theo quỹ đạo nửa đường tròn, để bọn chúng không thể xác định phương hướng lúc đầu.