Chu Ngọc Lan năm nay hai mươi hai tuổi, là con gái rượu duy nhất của đại tá lực lượng không quân Chu Phú Tài.
Ngọc Lan lớn lên rất xinh đẹp, trên khuôn mặt trái xoan toát lên vẻ tươi trẻ và làn da trắng mịn không tì vết. Đẹp nhất ở cô chính là đôi mắt sáng và trong, nhẹ nhàng như dòng nước mùa thu.Tô điểm thêm cho khuôn mặt thanh tú hài hòa của Ngọc Lan, là chiếc mũi thon gọn cao và thẳng. Vẻ đẹp tuổi xuân ấy nở rộ trên đôi môi mỏng nhẹ, lúc nào cũng hồng hào tươi tắn. Chẳng cần son, cũng chẳng thêm phấn, cô vẫn thập phần hấp dẫn.
Ngọc Lan tốt nghiệp loại giỏi ở đại học cảnh sát nhân dân, nhưng cô không muốn theo con đường mà cha cô đã trải sẵn ở lực lượng phòng không không quân, cô muốn tự lập, tự làm nên tên tuổi của mình ở tổ trọng án. Nhưng không ngờ quyết tâm ấy, ngay ngày đầu tiên đã sắp không thực hiện được.
Từ trước tới nay vì e ngại vấn đề gia thế, nên không có mấy thanh niên tài tú đến tán tỉnh cô. Chỉ có một vài người thì đều bị cô xa cách, là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô xem thường bọn con trai chỉ biết dựa hơi gia đình trong lớp. Với cô người cô thích khẳng định thân thủ phải lợi hại hơn cô, còn nữa phải là người khảng khái, gánh trên vai trách nhiệm vì nước vì dân.
Thế nhưng người chưa từng tiếp xúc với đàn ông ấy giờ lại tự ép mình nắm lấy cái thứ kia. Trong lòng Ngọc Lan vừa tức giận vừa thẹn. Nhưng nếu không làm thì sẽ chết, bao ước mơ không lẽ cứ như vậy dập tắt. Cô cắn chặt răng, nhắm mắt nắm lấy nó.
Nhất thời khẩu súng thịt của Trần Thái Tuấn dừng lại không động đậy nữa. Hắn cảm giác được một luồng nhiệt lưu đang bao vây mình lại. Càng kì lạ là, hắn rõ ràng nhận thấy nguồn nhiệt đó lưu chuyển tuần hoàn khắp cơ thể, giãn ra rồi lại co lại rất nhịp nhàng như cộng hưởng với tốc độ bàn tay đang lên xuống của cô gái ngồi trước mặt hắn vậy.
Thật thoải mái. Bây giờ Trần Thái Tuấn đã phục hồi lại tất cả các giác quan, nhưng hắn không động đậy, mà lại nằm yên đấy hưởng thụ.“ Không ngờ lại được một cô gái xinh đẹp như thế này phục vụ” Hắn thầm nuốt nước miếng, bàn tay cô thật mềm mại, trơn bóng, tuy có chút vụng về, thỉnh thoảng móng tay lại cạ trúng hắn. Nhưng không sao, được người đẹp thế này phục vụ, dù có lấy dao đâm hắn cũng quyết cắn răng chịu đựng.
“ ư..ư mình không thể kìm được nữa, nguy rồi cô ấy ngồi gần như vậy lỡ như..” Trần Thái Tuấn nửa thì muốn nói cô dừng lại, nửa lại tận hưởng cái cảm giác khoái lạc này, đắn đo một hồi hắn quyết định mặc kệ. Dù sao hắn cũng chẳng có lỗi gì cả.
“ Không lẽ lời Công Vinh nói là thật” Ngọc Lan bất giác thì thào. Từ khi cô cầm khẩu súng thịt đó, thì nó không động đậy nữa. Cô cảm giác ghê tởm và sợ hãi, tay đang nắm lấy vật đấy, lại còn nhịp nhàng xoa nắn. Nghĩ đến lần đầu tiên mình làm lại là cùng với cái xác chết, bất giác hai hàng nước mắt cô lặng lẽ tuôn rơi.
Không đúng !!!. Rõ ràng hắn đã chết, sao khẩu súng này lại ấm như vậy, hơn nữa cái đang trong tay cô càng ngày càng to ra. Ban đầu chỉ dài vừa lòng bàn tay cô, hiện tại đã to ra không biết bao nhiêu lần, cô cảm giác như mình đang cầm cái chày mà hàng ngày cô dùng để giã tỏi vậy.
Phụt !!! Nước từ đâu rơi trên mặt cô vậy, Ngọc Lan chậm rãi hé mắt nhìn lên trên, cô rõ ràng thấy nạn nhân nào phải đã chết. Miệng hắn đang chảy nước miếng, khuôn mặt vô cùng hưởng thụ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên hừ hừ nhỏ. Giờ đây cô đã ý thức được rằng cái thứ nước đặc sệt, nhầy nhụa dính trên mặt mình là gì.
“ Tên biến thái, tôi giết anh.” Ngọc Lan thét lên lục bao súng ở bên hông, cô thật muốn xả cả băng đạn vào cái tên khốn nạn trước mặt.
Công Vinh giật mình vội vàng ngăn cản Ngọc Lan, cướp lấy khẩu súng của cô, anh ta không tin vào mắt mình tiến lên kiểm tra lần nữa.
“ Thực sự đã sống lại, sống rồi, không thể tin được” Công Vinh đo thấy nhịp tim Trần Thái Tuấn hoạt động bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là chưa chết, báo hại anh ta sợ đến té đái ra quần.
“ Xin lỗi có thể cho tôi mặc đồ không, trần truồng trước mặt hai vị như vậy, tôi thật sự ngại quá” Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Ngọc Lan, Trần Thái Tuấn nhỏ giọng lên tiếng.
“ Tên dâm tặc như anh cũng biết ngại sao, lại dám lừa gạt cảnh sát, tôi sẽ bắt anh vì tội chống đối người thi hành công vụ.” Ngọc Lan nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu không phải Công Vinh đã lấy mất băng đạn, cô thật đã cho hắn vài viên.
“ Tôi nói này cô gái, cô đừng nghĩ mình là người nhà nước muốn, ức hiếp dân thường thì ức hiếp. Rõ ràng là cô tự làm, tôi có yêu cầu hay chỉ bảo cô làm sao”
“ Anh..” Ngọc Lan sửng sốt, quả đúng là thế, từ đầu đến cuối đều là Cô và Công Vinh tự biên tự diễn. Quả thực hắn không hề nói gì. Nhưng nhớ lại cái vẻ mặt hưởng thụ, tiếng rên ư ử đáng ghét của hắn cô lại thực sự nổi đóa.
“ Anh anh cái gì, bộ tôi nói sai gì hay sao, là cô tự dưng nắm lấy nó, tôi chỉ chịu đựng, rõ ràng là người bị hại ..” hắn chưa kịp nói hết câu đã thấy mặt mày tối sầm lại. Ngọc Lan đang dùng cùi chỏ nện tới tấp, cô dùng tất cả võ nghệ mà mình được học ở trường cảnh sát thi triển lên người hắn.
Công Vinh vội vàng kéo Ngọc Lan ra “ Dừng lại, em còn đánh là hắn chết thật đấy”
“ Anh bỏ em ra, hôm nay dù có bị đuổi khỏi ngành em cũng phải lột da, năn xương thằng lưu manh này”
Trần Thái Tuần nằm bẹp trong thùng xe, vốn dĩ hắn thấy Ngọc Lan nhỏ nhắn, giọng điệu nhẹ nhàng, khi cầm thằng em của hắn lại còn rơi lệ. Chợt nổi hứng, hắn muốn chọc ghẹo cô, nào ngờ bà cô này lớn lên xinh đẹp như vậy, ẩn sau mái tóc ngắn cùng với ánh mắt dịu dàng mọng nước kia lại là một bà chằn tinh ác liệt. Nếu thời gian được quay trở lại, có cho thêm 10 lá gan hắn cũng không dám giở trò trước mặt bà cô này.