Cơn gió đang thổi, cô đưa tay lên nắm lấy phần tóc lòa xòa trước tai, giọng nói ngọt ngào và trong trẻo ngân lên khi thấy Đình Trọng lủi đi mất "Hai người đang nói chuyện gì vậy, sao anh Trọng thấy em lại rời đi ngay thế".
Trần Thái Tuấn si mê nhìn cô vân vê mép váy trắng, hôm nay Ngọc Lan thay đổi váy ngắn, trang điểm cho mình tông màu nude, cùng son môi đỏ, trên đuôi mi phảng phất vài đường sóng nước càng làm cô thêm nóng bỏng. Cô thay đổi áo sơ mi kín đáo thường ngày bằng một chiếc áo croptop khoét ngực, ngực cup C của cô như muốn đem chiếc áo xé rách nhảy ra ngoài, eo nhỏ mảnh khảnh lộ ra, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện.
Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh Trần Thái Tuấn nổi hứng trêu ghẹo “Anh Trọng nói là cô thích tôi, nhưng là con gái nên không biết mở lời thế nào, vừa hay tôi chưa có bạn gái, để tôi xem xét chuyện này”
Câu nói của hắn khiến cô gái nhỏ đỏ mặt. Cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà. Cơ mà tại sao trái tim cô lại đập nhanh quá vậy?
“Sao nào? Có muốn làm bạn gái tôi không”
Ngọc Lan nhìn gương mặt có phần đẹp trai pha với nét vô lại trước mắt mà muốn tiến lên cho hắn vài đạp. Đã không biết xấu hổ, khả năng ảo tưởng lại thượng thừa. Cô lớn lên biết bao thanh niên tài tuấn muốn theo đuổi, nào có tên nào vô sỉ như Trần Thái Tuấn.
Ngọc Lan lườm hắn một cái, bỏ mặc hắn đứng đó quay lưng muốn đi.
“Chờ đã người đẹp, tôi chỉ chọc cô một chút thôi” Trần Thái Tuấn vội vàng đuổi theo, kéo Ngọc Lan dừng lại.
“Đi ăn đi tôi đói rồi” Dường như vẫn còn ngại, cô không nhìn thẳng vào mắt hắn chỉ nhìn vào hàng cây bên đường.
"Nè, trời lạnh như thế này hay là chúng ta đi ăn mì cay đi, lâu rồi tôi chưa được ăn" Trần Thái Tuấn biết mấy cô nàng rất thích ăn món kiểu Hàn Quốc như mì cay, cơm trộn …., liều chủ động đề xuất.
“Ừm” Ngọc Lan cười híp cả mắt đáp.
Đúng là quán có tiếng có khác, vừa bước vào quán thì mùi thơm đã xộc thẳng vào mũi làm cái bụng của cả hai sôi réo. Trần thái tuấn gọi mì hải sản cấp độ hai, Ngọc Lan chọn cấp năm đặc biệt. Hắn vô cùng bất ngờ vì theo lẽ thường các cô gái hay
ngượng ngùng, ra vẻ nhẹ nhàng, ăn ít trong buổi hẹn đầu tiên, thế nhưng Ngọc Lan không như vậy. Cô không hề giữ kẻ, thoải mái gọi tô đặc biệt nhiều mì và hải sản, lại còn thêm một phần bánh mandu, sức ăn thật khỏe. Dù chỉ ăn cấp độ hai, ngồi gần máy lạnh và uống không biết bao nhiêu là nước mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng ướt hết cả lưng Trần Thái Tuấn. Ngọc Lan lại thoải mái húp cạn tô mì, chẳng có chút biểu hiện cay nóng nào.
“Nghe nói con gái ăn cay hay ghen lắm, cô ăn cay như vậy khổ cho người yêu sau này rồi” Với lấy chai nước của Ngọc Lan, hắn vừa uống vừa nói.
Đanh đá giằng lại chai nước, Ngọc Lan mặc kệ dấu môi của hắn còn lưu lại trên miệng chai, tu một hơi lớn “Tôi chưa từng yêu ai bao giờ, không biết ghen. Hơn nữa có khổ cho người yêu tôi thì liên quan gì đến anh”
“Hả thật chứ, cô bao nhiêu tuổi rồi mà chưa biết yêu, cũng đúng hung dữ như vậy chắc ít người dám tiếp cận”
Nghiến răng gầm gừ, cô thật muốn úp tô mì lên đầu cái tên vô lại này.
“Anh có sở thích trêu chọc con gái lắm sao, lần nào gặp anh cũng ức hiếp tôi. À sắp đến sinh nhật tuổi hai mươi ba của tôi rồi, anh chuẩn bị quà đi”
“Còn nhỏ như vậy! Anh năm nay ba mươi tuổi, từ giờ anh gọi bé là em nhé.”
Nhìn thấy hắn gắp con tôm của cô, Ngọc Lan hừ lạnh nói “Anh muốn gọi gì thì gọi”
Hắn cười nhẹ bỏ vào trong bát của mình, cẩn thận bóc lớp vỏ và đầu ra rồi mới bỏ vào trong tô mì cho cô. Ngọc Lan bất ngờ trước hành động của hắn, trong lòng có chút cảm động. Lại nghĩ sai về hắn rồi, trên môi cô nở ra một nụ cười ấm áp.. Tại sao lại tốt với mình vậy? Lẽ nào hắn thích mình rồi.
Dạo bước trên con đường trải đá sạch sẽ, xa xa một vài người hóa trang làm ông già Noel phát quà cho lũ trẻ, không khí Noel thật ấm cúng, hạnh phúc. Ấy vậy mà xen giữa khung cảnh nhân văn ấy, ở những hàng ghế đá, gốc cây các cặp đôi lại ngồi ôm ấp, hôn hít mò mẫm nhau như không hề tồn tại đám con nít gần đó
Ngọc lan đỏ mặt, bên cạnh hai người lúc này là một cặp đôi đang ôm chầm lấy nhau, bàn tay của người đàn ông đang lần mò vào trong váy. Tiếng rên rỉ phối hợp với tiếng hôn khe khẽ của người phụ nữ như con kiến bò qua tai cô. Cả người Ngọc Lan ngứa ngáy nhớ lại lúc chiều Trần Thái Tuấn cũng sờ nắn cô như vậy.
"Lại chỗ kia ngồi đi?" Đứng ở đấy càng lâu, Ngọc Lan càng thêm xấu hổ, cô mau chóng lôi Trần Thái Tuấn đến một băng ghế đá độc lập.
Nhìn áng mây hồng trên khuôn mặt tinh xảo của Ngọc Lan cộng hưởng với tiếng rên rỉ xung quanh, trong lòng Trần Thái Tuấn lại bùng lên khát vọng mạnh mẽ.
“Em có muốn nghe truyện cổ tích không, đây là một câu chuyện rất ly kỳ, anh kể em nghe nhé”
“Ưm, anh kể đi” Ngọc Lan nhu nhuận gật đầu.
“Ngày xửa ngày xưa, có con rắn dài thế này này ..” Trấn Thái Tuấn nở nụ cười gian xảo, hắn dang rộng cánh tay như muốn mô tả chiều dài con rắn, rồi trong ánh mắt mong chờ của Ngọc Lan từ tự hạ cánh tay xuống khoác vào vai cô, kéo cô lại gần người hắn.
“Vô Lại” Ngọc Lan chửi thầm trong lòng, không ngờ tên này lại nhiều chiêu trò lừa gạt phụ nữ như vậy, nhưng hắn ôm cũng đã từng ôm rồi, sờ cũng đã sờ rồi, mặc kệ vậy.
Thấy Ngọc Lan không nói gì, hắn lại làm tới nhấc bổng cô đặt lên đùi, ôm trọn cả người cô vào lòng. Hắn nâng cằm cô lên, gương mặt đẹp trắng mịn không tì vết ghé sát lại gần, gần đến nỗi Trần Thái Tuấn có thể ngửi thấy mùi hương cam thảo lan tỏa từ thân thể của Ngọc Lan.
Nụ hôn cuồng nhiệt của hắn bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cô, khi thì hôn lên trán, khi thì hôn lên khóe mi, lúc thì hôn nhẹ nhàng lên gò má, lúc thì ướt át cuốn chặt lấy đôi môi. Những nụ hôn ấy cứ cuồng nhiệt và dai dẳng không chịu đứt quãng rồi từ từ di chuyển khắp mọi nơi, tới mọi ngóc ngách khác khau. Chiếc cổ trắng ngần, bờ vai gợi cảm, xương quai xanh mảnh khảnh, nụ hôn ấy trượt dần xuống đôi gò bồng đảo căng tròn. Hơi thở ấm nóng của hắn không ngừng phà vào làn da nóng rực, khiến cho Ngọc Lan không nhịn được mà rên rỉ.
Trần Thái Tuấn vẫn cứ vùi đầu vào nơi mềm mại miên man bất tận ấy, bàn tay thô ráp của hắn chà xát khoảng đùi non mịn, men theo đường cong gợi cảm tìm đường lần xuống khu rừng bí mật.
“Vé số không anh ơi ” Một giọng nói the thé bất thình lình vang lên, cả hai giật thót vội tách nhau ra. Ngọc Lan mặt đỏ lựng, luống cuống chỉnh trang lại quần áo đã bị Trần Thái Tuấn đùa bỡn đến xộc xệch.
“Đ* má, trời đánh tránh bữa ăn, thằng l*n nào chơi tao” Trần Thái Tuấn như rơi vào hố băng, một ngày ăn hụt những hai lần. Hắn nổi điên muốn đấm vào mặt thằng bán vé số, nhưng nhìn khuôn mặt búng ra sữa kia hắn dù tức cũng phải kìm nén, nuốt những lời khó nghe ấy vào trong bụng.