Mọi năm vào dịp noel Trần Thái Tuấn sẽ về sớm, sau đó dẫn Lam Linh đến nhà thờ để chụp hình và vui chơi, mỗi lần đến đó Lam Linh đều bị thu hút bởi những que phát sáng, hắn hay mua một cây, bẻ thành chiếc vòng đeo lên tay cho cô.
“Em yêu ơi. Ai đó từng nói: “ Mùa đông lạnh… nhưng với anh chỉ em là đủ” Anh rất thích mùa đông, vì anh có thể sưởi ấm cho ai đó của anh. Và năm nay là mùa đông đầu tiên chúng ta bên nhau, có nhiều thứ để nói lên suy nghĩ của 2 đứa mình. Anh luôn tin và khẳng định với bản thân trái tim mình đã có chỗ cho người anh yêu, Noel đến rồi anh chúc em những gì tốt đẹp nhất, chúc người con gái anh yêu luôn nở tươi nụ cười.”
Từng dòng kí ức đẹp lần lượt chảy qua đầu hắn, kí ức về mối tình đầu, mối tình ngây thơ, khờ dại của thời thanh xuân. Nó luôn là ký ức ngọt ngào và đem lại cho hắn nhiều cảm xúc, có rung động và nhiệt huyết, có hạnh phúc và ấm áp, có giận hờn và cay đắng.
Chỗ hắn chỉ có một nhà thờ lớn, thông thường vào lễ giáng sinh, người có đạo hay không theo đạo thường sẽ ghé qua, người có đạo thì dự lễ còn người không theo thì chỉ đơn giản ghé qua xem rồi chụp hình kỷ niệm, hay như Trần Thái Tuấn sau khi nói những lời ngon ngọt lại tận dụng nhà thờ hết ghế ngồi, liền dẫn bạn gái đi nhà nghỉ sưởi ấm trong đêm noel lạnh giá .
Nằm trên giường bệnh thô cứng, phóng tầm mắt qua song cửa sổ, hắn hít thở được không khí giáng sinh đã tràn ngập khắp các dãy phố, trung tâm thương mại đã được trang hoàng rực rỡ với cây thông, xe tuần lộc, bông tuyết... Nơi nơi đều vang lên những bài hát mừng Giáng sinh quen thuộc. Nhìn những cặp đôi cười nói, ôm ấp nhau trên đường hắn giờ mới thấu hiểu cõi lòng của người FA.
“Mọi năm noel đều ấm áp, năm nay sao thấy cô liêu quá, lẽ nào ta bắt chước bọn FA lâu năm lập đàn cầu mưa, cầu cho các cặp đôi đi ngoài đường thì mưa ướt, vào nhà nghỉ thì hết phòng” nhớ lại mối tình cũ, làm trong lòng Trần Thái Tuấn có chút khó chịu, hắn ghen tị với với các cặp đôi khác buột miệng trù ẻo.
Đúng lúc này một thân ảnh mềm mại, xinh xắn bước vào phòng, trên tay còn bưng một tô phở nóng hổi. “Đồ xấu tính” vuốt mái tóc ngắn mềm mại, để lộ khuôn mặt tinh xảo, trắng mịn, Ngọc Lan gắt với Trần Thái Tuấn. “Anh ăn đi cho nóng, phải ăn mới mau bình phục” Bưng tô phở đặt lên bàn, Ngọc Lan mềm mại nhìn hắn.
Quan hệ giữa Trần Thái Tuấn và Ngọc Lan đã tốt lên rất nhiều sau lần hắn ra tay cứu cô. Những ngày này đều là Ngọc Lan chăm sóc hắn, dù thân thể hắn đã hồi phục từ ngày thứ hai vào đây, nhưng cô vẫn không cho hắn xuất viện. Không biết từ lúc nào ấn tượng của cả hai về nhau đã tốt lên rất nhiều.
Hắn cảm thấy Ngọc Lan cũng không phải quá dữ tợn, với người thân cận cô rất nhẹ nhàng, đôi khi còn có cảm giác cô luôn giành phần thua thiệt về mình để người thân nhận lấy phần tốt hơn. Đây là một cô bé tốt tính, có điều có lẽ vì được nuông chiều từ nhỏ lại thêm việc cô luôn tỏ ra là người phụ nữ mạnh mẽ, nữ quyền, dẫn đến vẻ ngoài có chút hung dữ khó gần của cô
Ấn tượng của Ngọc Lan về Trần Thái Tuấn đã chuyển biến một trời một vực, ngày trước cô cho rằng Trần Thái Tuấn là loại công tử ăn chơi, gái gú, dâm tặc vô sỉ. Hiện giờ nhìn lại bỗng thấy hắn hình như cũng không tệ lắm, con người có vẻ trọng tình nghĩa, can đảm ứng cứu cô trước lưỡi hái tử thần. Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sáng ngời nằm dưới hàng chân mày rậm, làn da dẻo dai khỏe mạnh, sống mũi cao thẳng. Lần xảy ra vụ việc sét đánh ở Trung Sơn, Ngọc Lan đã thấy qua thân thể mập mạp của Trấn Thái Tuấn khi đội pháp y xem xét, nhưng hiện tại cơ thể hắn vô cùng cân đối, săn chắc, không biết hắn làm cách nào giảm cân nhanh như vậy.
Ngửi được mùi hương hoa lài nhè nhẹ, hắn liếc nhìn bộ ngực trong như hai tòa núi trong tranh bị đè nén bên trong chiếc áo liền quần, phía dưới là cặp đùi trắng hoàn mỹ, làm cho ngươi ta chỉ muốn sờ thử. Lợi dụng Ngọc Lan đang giúp hắn thổi nguội tô phở, hắn đưa đầu nhích tới, có thể thấy được mấp mé đôi tòa núi lộ ra.
Trần Thái Tuấn không ý thức được rằng, vừa mới bắt đầu hắn cũng chỉ nhìn cặp phong nhũ phập phồng của Ngọc Lan, sau đó hắn đã làm một hành động không tệ. bàn tay hắn vô thức sờ lên cặp đùi bóng mượt của cô, cảm giác mềm mại, trơn tuột. Tay còn lại của hắn cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hưởng thụ sự ấm áp truyền đến.
Nhìn thấy ánh mắt nổi lửa của Trần Thái Tuấn, không viết vì sao Ngọc Lan lại không cản hắn, coi như bù đắp cho hắn cứu cô vậy. Gương mặt nhỏ nhắn của cô vì thẹn thùng mà ửng hồng lên, lại còn bộ ngực phập phồng liên tục làm cho trong lòng Trần Thái Tuấn như bùng nổ, ánh mắt trở nên ngây dại. Từ khi chia tay Lam Linh hắn đã quá bí bách rồi. Nhớ lại những lúc hắn bị ốm, Lam Linh cũng thường chăm sóc hắn như thế này, đút cho hắn ăn, để cho hắn ôm. Những lúc đấy tay hắn luôn với lên trên cặp nhũ của Lam Linh, hưng phấn biến chúng thành những hình dạng bất đồng.
Ngọc Lan cho tới tận bây giờ chưa từng cho ai chạm vào ngực cô, Trần Thái Tuấn trong lúc mơ màng lại chuyện cũ, không ngờ quen thói dùng sức bóp mạnh, làm cô giật mình hét toáng lên.
“Dâm tặc, anh dám bóp của tôi..” Ngọc Lan tức giận, cô nhảy lên giường ngồi lên bụng Trấn Thái Tuấn mà đánh hắn.
"Đây là muốn lấy cái mạng nhỏ ta sao?" Trong lòng Trần Thái Tuấn kêu lớn
Ngọc Lan không biết cô đang ngồi trên khẩu súng thịt của hắn, đã thế lại còn liên tục lắc lắc phong đồn gợi cảm của mình, điều này quả thật khiến khẩu súng của Trần Thái Tuấn liên tục nạp đạn, không thể khống chế được. Tận hưởng được khoái cảm chưa từng thấy, mà phong đồn Ngọc Lan thì lại liên tục ma sát, hắn không tự chủ hay tay ôm lấy eo thon của cô.
Lúc này, Ngọc Lan mới cảm giác được phía dưới như có cây cột cứng rắn chọc vào, mà mình lại đang ngồi trên bộ phận mẫn cảm của Trần Thái Tuấn. Lại nghĩ đến cái chày nhỏ của hắn lần trước cô cầm trên xe, Ngọc Lan nhịp tim đập loạn, vô cùng ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ bừng… không dám cựa quậy nữa.
Ngọc Lan nằm im không cử động, điều này khiến Trần Thái Tuấn có chút mất mát. Hai tay của hắn cũng nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của cô. Ngọc Lan rất muốn đẩy Trần Thái Tuấn ra, nhưng hắn ôm cô rất chặt, lúc này cô cũng không còn chút khí lực nào, chỉ cần nhẹ nhàng chuyển động cũng khiến cả người cô run rẩy, nó gây cho Ngọc Lan một loại cảm giác vừa sợ lại vừa chờ mong.
Luồng khí tức nam nhân từ từ phả nhẹ vào mũi, tạo cho cô cảm giác an toàn, bình yên. Ngọc Lan dựa đầu vào ngực Trần Thái Tuấn, để mặc cho hắn ôm, cô cuộn tròn nằm trong lòng hắn cảm nhận cảm giác ấm áp hệt như hồi còn nhỏ cô thường nằm trên người cha mình mà ngủ. Ngọc Lan lớn lên thiếu tình yêu thương của mẹ, nên với cô những kỉ niệm cùng cha luôn đáng quý, tươi đẹp. Vì bận chuyện quân đội, thời gian cha dành cho cô ngày càng ít, sau này hai cha con vì nhiều chuyện mà khắc khẩu nhau. Đã thật lâu cô không có lại cảm giác này, vì vậy mà mặc kệ cho Trấn Thái Tuấn chiếm tiện nghi.
Bởi vì Ngọc Lan không phản kháng, tay của Trần Thái Tuấn ngày càng không yên phận, từ chỗ vuốt nhẹ eo chuyển thành động tác luồn vào quần cô xoa nắn kiều đồn sung mãn ấy. Khẩu súng thịt nóng hổi của Trần Thái Tuấn ngày càng lớn, chọc vào làm cho cô tê người, vừa thẹn vừa lúng túng giận dữ Ngọc Lan cắn răng gắt hắn “Dâm tặc, buông tôi ra”.