Hai người sánh bước bên nhau chậm rãi đi trên con hẻm nhỏ. Ngọc Lan im lặng, lắng nghe nhịp tim của mình. Cảm giác này lấp đầy khoảng trống trong tim này khiến cô dần mất đi lý trí, hơn hai mươi năm qua cô chưa từng hẹn hò với một người đàn ông nào khác, đến cái tay cũng ít người được cầm qua. Vậy mà trong buổi hẹn hò đầu tiên này lại để cho người ta sàm sỡ, cô không những không ngăn cản, lại còn có cảm giác chờ mong, Ngọc Lan thấy mình thật hư hỏng.
Đang miên man suy nghĩ, Ngọc Lan bất ngờ bị kéo ngã người sang bên phải.
"Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Hả???"
"Không thấy cây cột điện à?"
"Tôi... Tôi không để ý."
Hai người đi ra khỏi con hẻm nhỏ, hắn quay lại bảo cô:
"Được rồi! Em vào nhà đi."
"Ừm! Anh chạy xe cẩn thận."
"Anh biết rồi."
"Ừm... Cảm ơn anh!"
"Ngọc Lan..."
"Hả????"
"Sau này... Có thể hẹn hò cùng anh nữa không?"
"Tùy duyên."
Hai chữ tùy duyên thật khiến cho người ta mong chờ. Nhưng cũng lại làm cho người ta có chút sợ hãi. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại, nếu không duyên chẳng phải một đời sẽ chẳng thể nhìn thấy nhau nữa hay sao?
Không chút chần chừ, cô quay lưng bỏ đi một mạch, bỏ lại Trần Thái Tuấn với nụ cười mãn nguyện. Bóng dáng nhỏ bé ấy cứ xa dần, xa dần cho đến khi khuất khỏi tầm mắt thì hắn mới lên xe rời đi.
Mang theo cái gương mặt hạnh phúc đi vào nhà, Ngọc Lan giật mình khi thấy cha mình đang đứng đợi ở cửa với nụ cười rạng rỡ. Thấy cô đi vào, ông vui vẻ xoa đầu cô con gái nhỏ của mình.
"Ngọc Lan! Cậu ta là bạn trai của con sao?"
"Cha! Cha đừng có nói bậy..."
"Mắc cỡ gì chứ! Con gái lớn rồi mà."
"Cha..."
"Được được, Cha không nói nữa. Nhưng mà cậu ta bao nhiêu tuổi rồi, công việc ra sao. Nhìn có vẻ không giàu có lắm.”
Là một người làm cha, ông rất hy vọng con gái mình sẽ tìm được một người có thể gửi gắm cả đời sung túc, hạnh phúc.
Ngọc Lan nhìn ông rồi chu môi lên giận dỗi. Cô không nói tiếng nào, chỉ vội vã chạy vào phòng, cô không muốn cha biết mình còn chưa rõ hắn làm ở đâu, cha mẹ như thế nào mà đã cho hắn nhiều tiện nghi như vậy.
Nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, cô cứ trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được. Cầm điện thoại trên tay, Ngọc Lan cứ nhìn vào dãy số lạ trên màn hình. Chần chừ một lúc, cô quyết định soạn một tin nhắn rồi nhấn nút gửi đi.
Đường Mai Chí Thọ là một trong những con đường rộng rãi, đẹp nhất Sài Gòn. Thường ngày đi qua con đường này Trần Thái Tuấn sẽ rồ ga phóng như bay, hưởng thụ cảm giác tốc độ cao cực kỳ phấn khích sau hàng giờ bị đè nén chen chúc trên các tuyến đường chật chội khác. Nhưng hôm nay hắn chạy như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ một tay cầm lái, tay còn lại đưa lên ngửi lấy mùi u hương còn đọng lại từ cơ thể Ngọc Lan.
Hít!! “Thơm quá, đúng là mùi da non của cô gái mới lớn, đêm nay nhất định không rửa tay để dành ngửi tới mai” hắn bệnh hoạn suy nghĩ, nét cười biến thái hiển thị trên khuôn mặt.
“Cứu tôi với.. cứu”
Tiếng kêu cứu lanh lãnh vang lên, nhưng hướng phát ra tiếng kêu cứu là bệnh viện dã chiến số 10 gần như đã bỏ hoang nhiều năm nay. Trần Thái Tuấn hơi lạnh sống lưng, hắn đã được nghe kể nhiều về những chuyện kì bí ở nơi đây.
Đang lúc hắn nhắm mắt làm ngơ, thì tiếng kêu cứu lại một lần nữa vang lên, nhưng đứt quãng. Đạp phanh xe, hắn quyết định quay trở lại, đó là tiếng kêu cứu của một phụ nữ, xung quanh hoang vắng, lỡ như đó thực sự là người gặp nạn vậy thì hắn sẽ dằn vặt cả đời.
Đường đi vào quanh co nhỏ hẹp, cỏ mọc xum xuê hai bên đường, ở phía xa chỉ có ánh đèn leo lắt chớp tắt từ phòng bảo vệ của bệnh viện. Trong phòng bảo vệ hoàn toàn không có người, hắn dở bình trà, nước trong đó nguội lạnh, trà đã mốc, mùi thiu bốc lên nghe gay mũi. Vậy phòng gác này đã lâu không có người, nhưng điện thoại di động vẫn đặt ở bên giường. Hắn bắt đầu có dự cảm không hay mãnh liệt.
Nếu như đã đến đây nhất định không thể bỏ về giữa chừng, hắn men theo đường ống nước leo lên lầu hai nơi có một khung cửa sổ còn đang mở. Bệnh viện hầu hết đã bỏ hoang, chỉ còn tầng dưới cũng còn được sử dụng làm trạm xá, hầu hết người dân cũng rất ít khi đến đây, đa phần họ sẽ tới bệnh viện đa khoa, hoặc phòng khám tư nhân. Nhưng tuyệt nhiên từ nãy đến giờ hắn không gặp một người nào dù là y tá hay bệnh nhân.
Không khí lạnh bao trùm tâm trí hắn, giữa đêm đi lại trong một bệnh viện không người, thật là một cảm giác khó tả.
“Hức hức” không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, dù tiếng khóc rất khẽ Trần Thái Tuấn vẫn nghe thấy, lần theo tiếng khóc hắn bước lên lầu ba, mùi thối rữa gay mũi bốc lên vô cùng khó chịu. Ánh trăng mờ mờ rọi qua khung cửa sổ khiến khung cảnh đổ nát nơi đây trở nên vô cùng tà dị, ở trên bàn mổ hắn thấy một người đàn ông đang nhấp nhổm hành sự với một… xác chết.
Cái xác không biết đã chết bao lâu, nhưng toàn thân đầy là máu, chứng tỏ trước khi chết bị tra tấn man rợ. Ở cạnh bên, dưới sàn nhà còn hai ba cái xác đã khô héo, vẫn còn một người run rẩy, trong miệng đầy máu, tiếng kêu cứu chắc hẳn của người này.
Mùi dâm khí hòa quyện với mùi tử thi bốc lên khiến Trần Thái Tuấn cả người nhộn nhạo, ngay tức khắc nôn ọe.
“Kẻ nào dám xông vào địa bàn của ta” dừng động tác, người đàn ông xoay lại đối diện với Trần Thái Tuấn.
Cả người hắn xanh xao, gầy gò, giọng nói âm âm nhu nhu cảm giác như người không ra người, ma không ra ma. Đôi mắt híp âm hiểm của hắn quét đến Trần Thái Tuấn có chút thất vọng “Nếu là nữ để lại luyện công, nếu là nam giết”
“Dùng phụ nữ để luyện công, sao nghe giống với Ngự Nữ Tâm Kinh vậy, lẽ nào hắn là sư huynh của ta” Trần Thái Tuấn âm thầm kinh hãi, nghĩ đến Ngự Nữ Tâm Kinh cũng đề cập đến việc hấp thụ âm khí của nữ nhân, hắn thà mãi mãi tu luyện công pháp nhập môn cấp thấp của Tiêu Dao là Trường Xuân Công.