Ngày đó khi thần hồn xuất vào thông đạo do lôi kiếp mở ra, Tiêu Hư Tử luôn đứng ngồi không yên, vốn dĩ định để lại đạo thần hồn tìm kiếm người thích hợp có thể kế thừa công pháp và ý chí của lão. Nhưng thật không ngờ tia Lôi kiếp kia quá nhanh, căn bản là không muốn cho lão cơ hội, chỉ chậm 1 tíc tắc thôi, thì tàn hồn này cũng không giữ được. Nhưng thời hạn sắp hết, tàn hốt lão bắt đầu tiêu tán. Tiêu Hư Tử cảm thán nhớ lại bài thơ đã khắc ở nơi lão phát hiện được bí mật động trời.
Hồng Mông sơ phán, Hỗn Độn không khai
Hư vô ứng sinh bản nguyên thành,
Đông hoàng nghịch chuyển dữ đạo sinh.
Hỗn độn tam thiên thần ma xuất,
Bàn cổ khai thiên chứng đạo hành.
Lão già gàn dở này là ai, sao lại ngồi ở đây lảm nhảm cái gì mà Mông với chả Má, con cháu lão đâu sao trông nom, để lão ngồi vất vưởng bên vách núi thế này. Lỡ may trúng gió, lộn cổ xuống thì thật là … Nhìn khung cảnh xung quanh Trần Thái Tuấn cảm thán ta đang mơ sao.
Lại là giấc mơ này, hắn một lần nữa lại lạc vào một thế giới kì lạ. Nơi này vô cùng rộng lớn, núi non trùng điệp, mây gió lượn lờ, trăm hoa đua nở. Hắn bất giác ngâm lên câu thơ.
Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Đây là bài thơ hiếm hoi mà hắn thuộc của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Bây giờ đem ra sử dụng thật đúng cảnh đúng người.
“ Bần đạo Tiêu Hư Tử. Cả đời một lòng tu đạo, nghe bài thơ của tiểu hữu nhất thời cảm ngộ hình sắc thiên nhiên hiện ra rất đẹp, một vẻ đẹp thơ mộng, tĩnh lặng, yên bình. Dám hỏi tiểu hữu tác giả của bài thơ này là ai.”
Thì ra là lão đạo trưởng “ thật không dám giấu đạo trưởng, vãn bối Trần Thái Tuấn. Bài thơ vừa rồi là do vãn bối tức cảnh sinh tình, nhất thời ngâm lên, khiến đạo trưởng chê cười rồi.” Mặt hắn hơi nóng lên, cái trò đạo văn này, nếu để người khác biết được hắn sẽ bị dìm chết trong biển nước bọt.
Tiêu Hư Tử giật mình thầm than “ba bước xuất khẩu thành thơ, mày kiếm mắt sáng, nghi biểu đường đường. Lại mang trong mình thiên linh căn hệ lôi quả thực là nhân tài, không đúng !!” vội bắt lấy tay Trần Thái Tuấn ánh mắt Tiểu Hư Tử khiếp sợ, lôi này đâu phải lôi bình thường. Thuộc tính thanh thuần, sức mạnh nội ẩn, lại thêm ánh sáng màu trắng đó rõ ràng là Lôi Kiếp. “Lẽ nào hắn là thiên đạo chi tử sao, lão Thiên phái Lôi kiếp đánh chết ta, hẳn là đã sắp xếp cho ta gặp hắn”.
“ Hahaha, huynh đệ, bần đạo trời sinh yêu tài, nghe được bài thơ của huynh đệ chỉ hận không thể gặp sớm hơn ngàn năm. Nay nguyện cùng huynh đệ kết bái Kim Lan”
“ Lẽ nào đạo trưởng cũng là người yêu thơ, chẳng hay bài thơ đạo trưởng ngâm bên vách núi là …”
“ Đúng vậy đây cũng là do bần đạo sáng tác trong lúc cảm ngộ đạo. Không nói chuyện này nữa, chúng ta vừa gặp liền thân, nói đôi ba câu đã thành tri kỷ. Hôm nay dưới tán cây bồ đề này ta Tiêu Hư Tử kết bái cùng Trần hiền đệ nguyện cùng tiến cùng lùi ”
“ Ta Trần Thái Tuấn kết bái cùng Tiêu Lão Huynh, nguyện cùng tiến cùng lùi ”
“Hahahaha“
“ Trần Hiền Đệ”
“ Tiêu Lão Huynh”
“ Trần Hiền Đệ” Hắn là thiên đạo chi tử, có chết ta cũng phải ôm bắp đùi hắn, Tiêu Hư Tử như mở cờ trong bụng.
“ Tiêu Lão Huynh” Nguy hiểm thật lỡ vô sỉ đạo văn rồi, đành phải đu theo thôi, dù gì nhìn lão cũng đặt một chân vào quan tài rồi, chắc cũng không sợ lão đồn ra ngoài, Trần Thái Tuấn thầm nhủ.
“ Hiền đệ, thật sự lão huynh có việc muốn cầu”
“ Lão huynh xin cứ nói, đệ quyết không từ nan”
“ Thực sự lão huynh chỉ là một tia tàn hồn, không còn tồn tại được bao lâu, trong này chứa 1 phần kí ức không trọn vẹn về bộ công pháp và một số bị mật của lão huynh, giờ sẽ truyền cho hiền đệ.”
Tiêu Hư Tử điểm một tia thần thức xâm nhập vào Trần Thái Tuấn. Một luồng thông tin khổng lồ truyền đến khiến Trần Thái Tuấn đau đớn như đứt mạch máu não. Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này Trần Thái Tuấn đã dần ổn định, hắn kinh ngạc trước lượng thông tin trong đầu.
“ Nên biết cũng đã biết Lão huynh khí số đã tận, mong huynh đệ giữ lời chiếu cố Tiêu Dao, nhi tử của lão huynh và cả Thăng huyền. Cúi xin huynh đệ thành toàn.”
Cái quỷ gì thế này, lão già này bảo mình đi cứu thế giới của lão. Đùa sao, ở đây ai cũng phi thiên độn địa, đầm rồng hang hổ, quái vật như mây. Ta lấy cái gì mà đối chọi với bọn chúng. Nhưng thấy Tiêu Hư Tử đang dần dần tan biến hắn không nỡ để lão ra đi không nhắm mắt. “ Được tâm nguyện của lão huynh, đệ nhất định hoàn thành”
“Hiền đệ, phần công pháp bị khuyết đệ nhất định phải đến Tiêu Dao, nhất định phải đến Tiêu Dao…” Cuối cùng Tiêu Hư Tử một đời oai hùng, uy chấn bát phương cũng tan biến. Tiếc cho một thiên tài thân tử đạo tiêu.