“Khi tôi đang bàn bạc chuyện kinh doanh cho chồng sắp cưới thì một người đã quyến rũ anh rể, một người thì muốn chơi kiểu kích thích mà thông đồng với em vợ, cấu kết với nhau làm việc xấu như vậy thật sự không có liêm sỉ. Bởi vì chính bản thân họ cũng không có thể hiện, tại sao lại thành lỗi của tôi rồi?”
“Chẳng lẽ ông muốn tôi gửi lời chúc phúc đến thằng đàn ông cặn bã và con nhỏ để tiện đó, chúc họ trăm năm tốt đẹp sao? Như vậy thật sự làm khó tôi rồi, tôi còn chưa ăn sáng đã sợ bị ói ra”
Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả y tá ngoài cửa cũng trố mắt nhìn nhau.
Diệp Gia Trường tức giận: “Diệp Mộc Châu, mày đang nói nhảm cái gì vậy? Bản thân mày thấy người đàn ông đó không tốt thì có thể trách Khánh Thy được sao?”
“Ngạn Lâm bị Khánh Thy quyến rũ, đó là bởi vì Khánh Thy có sức hấp dẫn! Mày không tự tìm nguyên nhân từ chính mình đi, sao trách Khánh Thy làm gì! Trước đây mẹ của mày cũng trách Dương Thanh Nguyệt, nhưng tại sao không nghĩ rằng bà ấy không đủ tốt nên tao mới ngoại tình!”
Diệp Mộc Châu ngước mắt lên rất lạnh lùng, cô đưa chân đá vào cái ghế trước mặt: “Ông thử nói thêm một câu nữa đi?”
Đột nhiên bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Diệp Gia Trường trợn to hai
mắt, suýt chút nữa thì không thở nổi.
Ánh mắt của Diệp Mộc Châu lướt qua mọi người trong phòng bệnh.
Trước đây mẹ cô gặp tai nạn giao thông và trở thành người thực vật, Diệp Gia Trường đã dẫn người thứ ba đến cửa.
Cô điều tra ra vụ tai nạn giao thông của mẹ có liên quan đến Dương Thanh Nguyệt, không ngờ rằng Diệp Gia Trường lại không làm gì cả, còn đưa cô ra nước ngoài, khóa thẻ của cô và mặc kệ cô sống chết thế nào.
Nếu như không phải công ty của Hoắc Ngạn Lâm cần cô thì e rằng nhà họ Diệp căn bản sẽ không bao giờ nhớ rằng họ còn có một đứa con gái là cô.
Diệp Mộc Châu thở dài như gió thổi mây bay, nhưng lại làm cho các y tá bác sĩ bên ngoài đều cảm thấy cô vô cùng uất ức.
“Đúng vậy, suy cho cùng mẹ của tôi cũng không làm người thứ ba, cũng không có năng lực quyến rũ người khác như Diệp Khánh Thy và mẹ của cô ta. Chồng chưa cưới bị quyến rũ mất rồi, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo”
“Vì vậy những lời ông nói đều rất đúng, đều là lỗi của tôi, tôi sai vì làm con của ông, kiếp sau tôi nhất định sẽ đầu thai một cách nghiêm túc, tuyệt đối không đầu thai vào nhà họ Diệp”
“Cô!” Bỗng nhiên sắc mặt của Dương Thanh Nguyệt trở nên tái nhợt, lúc này bà ta sà vào lòng của Diệp Gia Trường: “Ông xem nó đi, mấy năm nay nó không chấp nhận tôi, lại hại Khánh Thy thành như vậy, còn ăn nói cay độc..”
Diệp Gia Trường liếc nhìn Diệp Khánh Thy đang uất ức bất lực, đột nhiên ông ta đập bàn một cái thật mạnh.
“Diệp Mộc Châu, tao gọi mày đến đây là muốn để mày bù đắp và xin lỗi Khánh Thy! Mày hại con bé sảy thai, tao chỉ yêu cầu mày bồi thường sáu mươi tỷ, mày xin lỗi xong thì đền tiền, nếu không thì tao sẽ không có đứa con. như mày!”
Sáu mươi tỷ...
Diệp Mộc Châu mỉm cười.
Nhà họ Diệp đã lấy hết tất cả tiền trên người có từ lâu rồi, vậy mà còn muốn cô bồi thường sáu mươi tỷ?
“Em gái, tôi phải bồi thường cho cô sáu mươi tỷ sao?”
Diệp Khánh Thy cắn môi dưới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức và chịu đựng.
“Chị à, em chỉ muốn để chị biết rằng trong bụng em cũng là một sinh mạng, chị đã làm chuyện sai thì cuối cùng cũng phải bị trừng phạt..”
“Vì vậy hình phạt là sáu mươi tỷ hoặc ngồi tù, phải chọn một trong hai sao?” Diệp Mộc Châu thờ ơ gật đầu, cô thong thả ung dung hỏi: “Nếu như tôi. không bồi thường được thì sao?”
Diệp Gia Trường nghiến răng tức giận, tâm trạng kích động: “Nếu không bồi thường được thì ngồi tù?”
“Cha, cha đừng kích động!” Diệp Khánh Thy khóc.
“Chị à, em... em không muốn để chị bồi thường tiền đâu, chỉ là em hi vọng chị có thể xin lỗi em. Em biết rằng chị rất hận em, nhưng con em vô tội... Em đã sảy thai rồi, sức khỏe cũng bị tổn hại, lại không có con, em phải làm thế nào đây.”