Cô bị suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn, sắc mặt tái nhợt, sau đó cuống quýt lắc đầu.
Sao có thể!
Đàn anh là người đàn ông dịu dàng nho nhã có kiên nhẫn, Hoắc Việt Bách là một tên nóng nảy kiêu ngạo.
Hai người không có nửa điểm tương đồng!
Cô vội vàng loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, ngay cả tạm biệt cũng không nói với Giang Bắc Minh, lái xe về nhà với tốc độ nhanh nhất.
Đuổi đến trước mười hai giờ, cuối cùng Diệp Mộc Châu cũng mài xong ngọc bích, cô bỏ nó vào trong cái hộp nhỏ, chuẩn bị đưa cho đàn anh.
Không ngờ cô vừa đi tới phòng khách, Hoắc Việt Bách và Lâm Khiếu Phương vốn nên đã đi ngủ lại thình lình xuất hiện.
Lâm Khiếu Phương đang đưa bộ comle trong tay cho Hoắc Việt Bách, ngạc nhiên nói: "Bà chủ, muốn thể này rồi cô còn ra ngoài à?"
Diệp Mộc Châu dừng bước, nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc. Hoắc Việt Bách không mặc áo khoác, quần áo của Lâm Khiếu Phương dúm đó...
Cô gian nan nuốt ngụm nước miếng, cảm giác như giọng nói không phải của mình: "Các anh đây là... muốn làm gì vậy?"
Cô vẫn biết Hoắc Việt Bách thích đàn ông, nhưng không ngờ, anh và trợ lý của anh lại ở trong biệt thự...!
"Ông chủ Cửu, cà vạt của anh bị lệch rồi." Lâm Khiểu Phương nhắc nhở một câu và không hề biết hành động của mình bất thường chỗ nào.
Sau đó anh ta nhìn về phía Diệp Mộc Châu: "Bà chủ, tôi đang định ra ngoài với ông chủ Cửu, cố định đi đâu đấy?"
Diệp Mộc Châu: "..."
Cảm giác này, đặc biệt giống dáng vẻ tiểu tam được dẫn về nhà và đang diễu võ dương oai trước mặt chính thất!
Diệp Mộc Châu cảm giác cả người đều không ổn, tuy nói bọn họ là vợ chồng ngoài mặt, nhưng cô vẫn không ngờ Hoắc Việt Bách có thể đưa thẳng người về nhà đi
không hề kiêng dè trước mặt cô.
Cô mạnh mẽ đè lại cảm giác khác thường trong lòng: "Tôi, tôi cũng đang định ra ngoài, cái đó... anh và ông chủ Cửu đi trước đi, hai người đi trước, tôi đợi, không vội, không vội".
Lâm Khiếu Phương không rõ vì sao vẻ mặt của bà chủ lại vi diệu như vậy, làm một trợ lý, anh biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Vì thế anh chỉ có thể gật đầu, nhường không gian cho ông chủ cửu.
Hoắc Việt Bách mặc comle, ánh mắt thản nhiên liếc có một cái, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Đi làm gì?" Diệp Mộc Châu bỗng giật mình một cái, nuốt xuống mấy chữ 'Phù Kim Đường.
Sau đó mang theo ý cười rất ngọt: "Không có gì, chẳng qua là tôi không ngủ được, tính đi dạo trong sân, muốn thể này rồi, tôi còn đi đâu được chứ?"
Hoắc Việt Bách khẽ xì một tiếng. Ánh mắt anh lạnh lùng, anh không nhìn Diệp Mộc Châu nữa, lạnh nhạt nói: "Đi"
Lâm Khiểu Phương vội vàng đuổi theo: "Ông chủ Cửu, ông chủ Cửu đợi tôi với! Bà chủ, tối nay ông chủ Cửu có chút chuyện cần xử lý, cứ yên tâm, sau nửa đêm ông chủ Cửu sẽ trở về!".
Diệp Mộc Châu: ".." Này cũng không cần đâu.
Trước thì hơn nửa đêm ra ngoài gì gì đó với trợ lý, sau nửa đêm còn phải về nhà làm yên lòng người vợ là cô đây.
Ông chủ Cửu thật đúng là bạn quá mà.
Diệp Mộc Châu đợi đến khi hai người lái xe đi khỏi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra gara thật cẩn thận, sau đó tìm một chiếc xe, lái về phía Phù Kim Đường.
Hôm nay Giang Bắc Minh không rảnh, cho nên có thẻ là cô đi tặng quà cho đàn anh, Phù Kim Đường là nơi bọn họ đã hen, đặt quả ở đó có thể đảm bảo đàn anh nhận được.
Bên kia, Lâm Khiều Phương lái xe mà kinh hồn táng đảm, qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy sắc mặt rét lạnh cảu Việt Bách, tia sáng nhỏ khiến khuôn mặt đó thêm phần sắc bén.
Lâm Kiều Phường dè dặt hỏi: "Ông chủ bây giờ chúng ta đến Phù Kim Đường?"