Lâm Khiếu Phương nuốt lời giải thích ngược về trong cổ họng, dù sao có giải thích với ngài Cửu khốn nạn này cũng vô dụng, còn không bằng chờ một chút thể hiện cho tốt!
Ở cửa biệt thự có người giúp việc thay hai người mở cửa: “Cậu Hoắc, cô Diệp, xin mời.”
Diệp Khánh Thy gần như nhìn đến ngẩn ngơ.
Biệt thự như thế này… Tài lực như thế này …
Người đàn ông này, cô ta chắc chắn phải có được!
Chú Chương đã sớm biết hai người này có lỗi với bà chủ, ông ấy dẫn theo nữ giúp việc ra nghênh tiếp, cười hỏi: “Cô Diệp than thở tức giận gì vậy, chẳng lẽ cảm thấy chúng tôi phục vụ không được chu đáo hay sao?”
Hoắc Ngạn Lâm vội vàng muốn phủ nhận, lại nhìn thấy vành mắt Diệp Khánh Thy đỏ lên, dịu dàng cười:
“Không có gì, chỉ là tôi nhớ tới một số việc mà thôi.”
Chú Chương mỉm cười hỏi: “Là việc gì vậy, cô Diệp có thể nói một chút được không?”
Vệ sĩ lẫn người giúp việc của Thủy nguyệt Vân Sơn nhiều đến mức không thể đếm được, ánh mắt Diệp Khánh Thy đảo một vòng. Nếu như những người này nghe được chuyện mà cô ta nói, không chừng sẽ có người lành mồm lanh miệng truyền đi, như vậy tin đồn sẽ bùng lên lan truyền rộng rãi ở trong xã hội thượng lưu.
Dù sao ở bên cạnh ngài Cửu, có người nào là nhân vật đơn giản đâu chứ?
Còn có chú Chương… Đây chính là quản gia duy nhất của ngài Cửu, ở xã hội thượng lưu này người người đều phải cung kính tâng bốc ông ấy. Nếu như ông ấy cũng thương cô ta, lại chán ghét Diệp Mộc Châu. Vậy thì liệu Diệp Mộc Châu kia có con đường sống nữa hay không?
Vành mắt Diệp Khánh Thy đỏ lên, lộ ra một nụ cười khổ: “Chỉ là tôi nhớ đến chị của tôi, chị ấy cũng muốn sống trong căn biệt thự lớn như thế này…”
Chân mày Hoắc Ngạn Lâm nhíu lại, anh ta vừa định ngăn cản lại nghe thấy chú Chương ý tứ sâu xa nói: “Chị của Cô Diệp là ai? Có phải là con gái nuôi của nhà họ Diệp, Diệp Mộc Châu không?”
Hoắc Ngạn Lâm biết Diệp Mộc Châu cũng không phải là con gái nuôi, nhưng thanh danh của cô ở trong xã hội thượng lưu chính là như vậy, một cái bình hoa phế phẩm vô dụng, đương nhiên là thua kém Khánh Thy rồi.
Diệp Khánh Thy ngạc nhiên: “Chương quản gia, ông biết chị của tôi à?”
Chú Chương dựa theo bà chủ phân phỏ, khinh thường nói: “Đương nhiên biết, nhưng mà tôi cũng chỉ là nghe nói, hình như cô Diệp Mộc Châu và cậu Hoắc..”
Trong lòng Diệp Khánh Thy vui vẻ.
Xem ra thanh danh của Diệp Mộc Châu quả thực không được tốt cho lắm!
Cô ta cũng không ngại làm tổn hại thêm một chút!
Thế là cô ta làm ra vẻ kinh hoảng:
“Chương quản gia, không… không phải, chị của tôi và anh Ngạn Lâm không phải là loại quan hệ này đâu.”
Chú Chương: “Nhưng tôi nghe nói, ban đầu cô Diệp và cậu Hoắc muốn kết hôn, là Diệp Mộc Châu gây sự ở cổng cục dân chính cho nên hai người mới không có đăng ký thành công. Tôi cũng có nghe nói Diệp Mộc Châu vì tiền mà đeo bám giàu sang, muốn thay thế cô gả cho cậu Hoắc… không biết có việc này hay không?”
Diệp Khánh Thy dè dặt liếc mắt nhìn Hoắc Ngạn Lâm một cái.
Hoắc Ngạn Lâm biết, tại trước mặt ngài Cửu mà nói ra chỗ sai của Diệp Mộc Châu như vậy thì sau này cô sẽ vĩnh viễn không có duyên với xã hội thượng lưu.
Anh ta có chút không đành lòng… nhưng nghĩ đến những năm gần đây Khánh Thy vẫn luôn bị cô ức hiếp, lại nhớ tới lời nhắc nhở của mẹ anh ta…