Dùng chú hai để uy hiếp cô?
Chú hai là người duy nhất trong nhà họ Diệp đối xử tốt với cô, rất có tình cảm với nhà họ Diệp, mấy năm qua cô đã vài lần đề nghị chú hai rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng chú hai đều không muốn.
Nếu bị Diệp Gia Trường đuổi ra đi… Diệp Mộc Châu lạnh giọng: “Được thôi”.
Nhà họ Giản tìm được Diệp Gia Trường, muốn dùng Diệp Gia Trường ép cô, mưu kế này đúng là sai lầm mà.
Nửa tiếng sau, Diệp Mộc Châu đã tới cửa văn phòng Diệp Gia Trường, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nịnh nọt của Diệp Gia Trường.
“Tổng giám đốc Giản, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.”
Cha Giản cười lạnh: “Tổng giám đốc Diệp dạy được một đứa con gái ngoan, tính kể đến trên đầu nhà họ Giản chúng tôi, chẳng lẽ tổng giám đốc Diệp thật sự cho rằng, Diệp Mộc Châu có năng lực bắt tôi phải xin lỗi?”
Diệp Gia Trường lập tức nói: “Tổng giám đốc Giản, trước nay đứa con gái này của tôi không biết điều, chờ lát nữa nó tới, tôi nhất định giao nó cho mọi người xử lý! Sống hay chết đều xem ý của tổng giám đốc Giản!”
Cha Giản ra vẻ uy nghiêm: “Nói như vậy, tổng giám đốc Diệp cũng cảm thấy chuyện này là Diệp Mộc Châu làm sai ư?”.
Diệp Gia Trường còn chưa kịp trả lời, Dương Thanh Nguyệt đã bước lên.
“Tổng giám đốc Giản, chuyện này đều do Mộc Châu sai, thật xin lỗi cô giản, trước giờ con bé Mộc Châu đã như vậy, chuyện gì cũng nóng nảy, chúng tôi ai cũng hiểu cô giản chỉ muốn đùa giỡn với nó một chút, cũng không phải thật sự vu oan cho nó, không ngờ rằng nó lại làm lớn chuyện này đến vậy, ôi chao, đúng là không hiểu chuyện!”
Cha Giản chắp tay sau lưng, hài lòng gật đầu: “Ừ, tổng giám đốc Diệp quả. nhiên là người thông minh, yêu cầu của tôi cũng không cao, Diệp Mộc Châu dám làm cho con gái tôi mất mặt, chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy, tổng giám đốc Diệp cho cô ta một số tiền, để cô ta ra nước ngoài đi”.
Dương Thanh Nguyệt ước gì Diệp Mộc Châu cút đi sớm một chút, lập tức nịnh nọt cười nói.
“Tổng giám đốc Giản, ngài không nói như vậy, chúng tôi cũng sẽ làm vậy, Mộc Châu là bị chúng tôi chiều hư, không biết trời cao đất dày… Ai nha, Mộc Châu, cô đã đến rồi à?”
Cha Giản vừa quay đầu, thấy Diệp Mộc Châu đứng ngoài cửa, hừ lạnh một tiếng: “Tổng giám đốc Diệp, anh biết phải làm sao rồi nhỉ?”
Chương 132
Diệp Gia Trường gật đầu: “Diệp Mộc Châu, mày đắc tội cô chủ nhà họ Giản, bọn tao quyết định đưa mày ra nước ngoài đi, mày hẳn phải cảm ơn nhà họ Giản đã nhận từ”.
Diệp Mộc Châu không hề để ý: “Tôi đã đắc tội Giản Ngưng Tuyết chỗ nào vậy?” Diệp Gia Trường nổi giận: “Mày đắc tội cố Giản ở đâu? Mày làm cô Giản mất mặt đó là mày sai! Quỳ xuống nhận lỗi cho tao!”
Diệp Mộc Châu không hề hoang mang, nhẹ nhàng mỉm cười: “Bản thân Giản Ngưng Tuyết không biết xấu hổ mà thành tôi sai, nhà họ Giản muốn tìm người gánh nồi cũng tìm phải người không đáng tin rồi.”
Không khí lập tức dừng lại.
Vẻ mặt Cha Giản trở nên âm trầm: “Diệp Mộc Châu, cô đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay gọi cô đến đây chỉ là vì muốn cô quỳ xuống nói lời xin lỗi mà thôi, một chuyện đơn giản như vậy tôi cũng không muốn làm phức tạp thêm, nhưng nếu cô không muốn.”
Nháy mắt, một hàng vệ sĩ lập tức xuất hiện phía sau Diệp Mộc Châu.
Vẻ mặt Diệp Gia Trường đã thay đổi, nếu như đánh nhau ở đây, ngộ nhỡ làm hư hỏng đồ dùng trong văn phòng thì phải làm sao?
Có đánh chết Diệp Mộc Châu cũng chẳng sao, những đồ trang trí trong văn phòng ông ta đều dùng vàng thật bạc trắng để mua về, rất quý giá, nhất định là không được hư hỏng!
Diệp Gia Trường đột nhiên nhíu mày: “Diệp Mộc Châu, mày còn ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng quỳ xuống!”
Cha Giản cười nhạo: “Tổng giám đốc Diệp, xem ra đứa con gái này của anh cũng rất quật cường, cố tình muốn nếm đau khổ mới bằng lòng xin lỗi…”
Diệp Gia Trường vội nói: “Xin tổng giám đốc Giản cứ tự nhiên, cho dù đánh chết, cũng là Diệp Mộc Châu xứng đáng!”
Cha Giản lạnh nhạt nhìn đứa con gái này, người này dám tranh giành vị trí bà chủ Hoắc với con gái ông ta.
Vậy thì chết đi!
“Đánh cho tôi.”
Nhưng mà cha Giản còn chưa kịp nói xong, thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói nam nhẹ như gió thoảng.
“Tổng giám đốc Giản đúng là phô trương thật đó”.
Tổng giám đốc Giản đúng là phô trương thật. Mọi người sửng sốt, nhìn ra bên ngoài cửa.
Lâm Khiếu Phương và Tần Dật Thanh đi đến, ý cười của Lâm Khiếu Phương không chạm đến đáy mắt: “Xem ra tổng giám đốc Giản vẫn không nhớ rõ bài học nhỉ?”.
Sắc mặt cha Giản đột nhiên thay đổi!
Chương 133
Có nhân viên đứng ngoài cửa nhìn lén rồi thì thầm nói chuyện với nhau: “Đó là ai vậy?”
“Đó là một ông chủ của nhãn hiệu cực kỳ xa xỉ, Tần Dật Thanh người thừa kế của nhà họ Tần, một người nữa càng không với đến được, anh ta là trợ lý của vị kia…”
Nhân viên âm thầm nói ra một cái tên, các đồng nghiệp đều trợn mắt, im như ve sầu mùa đông.
Tuy nói Lâm Khiếu Phương là trợ lý, nhưng thực tế lại là sĩ quan quân đội, thân phận địa vị vẫn còn bày ra đó, anh ta tự đến đây, nói không chừng là đại diện cho vị kia tự đến… Việc này sẽ ầm ỹ lớn lắm đây.
Đôi mắt Diệp Gia Trường giật giật, đương nhiên cũng hiểu được địa vị và thân phận Lâm Khiếu Phương, ông ta hung ác trợn mắt nhìn nhìn Diệp Mộc Châu, đúng là đồ sao chổi!
Còn sắc mặt cha Giản lại thay đổi rất nhanh, hai người trước mặt này đều là người mà ông ta không thể đắc tội nội, chỉ có thể cười hỏi: “Tổng giám đốc Tần, sĩ quan tâm, sao hai người lại đến đây?”
“Không tới sẽ không biết là tổng giám đốc Giản làm trái lời của ngài Cửu chúng tôi, tôi đã nhớ ngài Cửu đã ra cho ông, ông cụ Giản cùng với cô Giản, là trong vòng một ngày phải đến xin lỗi với cô Mộc Châu” .
Lâm Khiếu Phương nhàn nhạt nói: “Tại sao bây giờ lại thành tổng giám đốc Giản ép cô Mộc Châu xin lỗi? Giản Ngưng Tuyết hãm hại cô Mộc Châu không thành ngược lại tự mất mặt, chỉ có thể nói Giản Ngưng Tuyết ác độc không có đầu óc, liên quan gì đến cô Mộc Châu?”
Những người đứng bên ngoài nghe vậy đều không khỏi sửng sốt.
Hôm nay nghe tổng giám đốc Diệp nói, có cả là một cái sao chổi hay gây chuyện, mới này còn nói dù nhà họ Giản có đánh chết cô cả cũng được.
Cuối cùng việc này lại thành nhà họ Giản sai, cô cả mới là người bị hại?
Cha Giản tức đến đỏ mặt: “Sĩ quan tâm, có vài lời không thể nói vậy được! Diệp Mộc Châu phá hỏng bữa tiệc của chúng tôi.”
“Tôi hiểu ra rồi, ý của tổng giám đốc Giản là cô Mộc Châu không ngoan ngoãn
để Giản Ngưng Tuyết hãm hại, chính là cô ấy sai. Giản Ngưng Tuyết muốn ai chết, nếu người nọ may mắn sống sót, nhà họ Giản sẽ đuổi giết đến cùng, là ý vậy nhỉ?
“Sĩ quan Lâm!” Cha Giản tức giận rống lên, không sai, ông ta nghĩ vậy đấy, có gì sai sao?
Con gái ông ta chính là người phụ nữ cao quý nhất thế giới này, người tôn quý như cô ta hãm hại Diệp Mộc Châu, Diệp Mộc Châu hẳn phải mang ơn đội nghĩa để yên cho cô ta hại mới đúng!
Tại sao lại trách Ngưng Tuyết?! Không khí nhất thời rơi vào thế giằng co.
Diệp Gia Trường tâm phiền ý loạn, hai phía đều là người ông ta không đắc tội nổi, nếu như đắc tội phía nào thì ông ta cũng toi đời!
Đều do cái sao chổi Diệp Mộc Châu này, sao cô không chết ở ngoài đi cho rồi?
Chương 134
Diệp Gia Trường cắn răng, cười lấy lòng: “Sĩ quan Lâm, ngài… Ngài hiểu lầm rồi, tổng giám đốc Giản đến đây để xin lỗi, tôi đã thay Mộc Châu nhận lời xin lỗi, vả lại, chuyện này là do Mộc Châu sai.”
“Tổng giám đốc Diệp vẫn nên im miệng thì hơn”.
Lâm Khiếu Phương cười nhạo ngắt lời: “Xảy ra chuyện này, ông không tìm hiểu tình hình trước tiên, cũng không che chở cho con gái, mà suy nghĩ đầu tiên chính là đẩy cô Mộc Châu ra chịu chết”.
“Sao nào, cô Mộc Châu đã kết hôn cản trở con đường của đứa con gái riêng Diệp Khánh Thi, nên ông nóng lòng muốn cô ấy chết sao? Cũng đúng, nếu cô ấy chết thì tài sản của mẹ cô ấy đều thành của ông”.
Dường như nhân viên đã nghe được tin tức lớn, một truyền mười mười truyền trăm.
Dương Thanh Nguyệt hơi đổi sắc mặt, Sĩ quan Lâm là người bên cạnh vị kia, tại sao lại giúp Diệp Mộc Châu?
Người mà vị kia coi trọng chính là Khánh Thy, có phải là sĩ quan Lâm đã nhầm hay không?
Không được, không thể để Diệp Mộc Châu tiếp tục đắc ý như vậy được!
“Sĩ quan Lâm, có lẽ có việc ngài không biết, tính cách của đứa nhỏ Mộc Châu không tốt, lần này là con bé sai..”.
Lâm Khiếu Phương nhàn nhạt liếc qua: “Chỉ là một ả tình nhân chưa kết hôn với Diệp Gia Trường mà cũng không biết xấu hổ nói cô cả nhà họ Diệp không đúng, bây giờ kẻ thứ ba đều kiêu ngạo vậy sao?”
Trên mặt Dương Thanh Nguyệt lập tức lúc đỏ lúc trắng, cái câu “Tình nhân chưa được chứng nhận” và “kẻ thứ ba” như là tát lên mặt bà ta vậy, nóng bỏng rát đau.
“Nếu tổng giám đốc Giản không tuân thủ ước định, vậy thì xin lỗi, ngài Cửu sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Giản”.
Lâm Khiếu Phương vừa dứt lời, di động cha Giản bỗng vang lên, ông ta vừa nghe xong thì vẻ mặt biến đổi mạnh, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Mộc Châu một cái, vội vàng rời đi.
Cơ thể Diệp Gia Trường lung lay hai cái.
Tần Dật Thanh cũng mỉm cười: “Tổng giám đốc Diệp, chuyện đơn giản như vậy mà ông cũng không phân rõ ai đúng ai sai, xem ra hợp tác giữa hai chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa.”
Diệp Gia Trường kinh hoàng tột cùng: “Tổng giám đốc Tần..”
“Từ trước đến nay tôi và nhà họ Giản không hợp nhau, nếu tổng giám đốc Diệp giúp đỡ nhà họ Giản hãm hại con gái của mình, khiến cho tôi đủ lý do nghi ngờ sau này tổng giám đốc Diệp sẽ không giúp nhà họ Giản đối phó với tôi”.
Tần Dật Thanh lạnh nhạt như chẳng hề hấn gì: “Tổng giám đốc Diệp, tạm biệt” “Tổng giám đốc Tần, Tổng giám đốc Tần! Hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi.” Diệp Gia Trường hơi lảo đảo, sao lại thế này…
Vừa rồi nhà họ Giản uy hiếp ông ta, nếu không bắt Diệp Mộc Châu xin lỗi thì sẽ rút đầu tư, bây giờ nhà họ Giản đã mất mặt, hợp tác nhất định sẽ thất bại.
Chương 135
Tần Dật Thanh lại vì chuyện này muốn dừng hợp tác với ông. Vì sao hướng nào cũng không thuận lợi hết vậy? Đúng, Diệp Mộc Châu, đều là do Diệp Mộc Châu!
Nếu như con khốn này ngoan ngoãn để cô Giản hãm hại, bây giờ sao xảy ra nhiều chuyện như thế chứ?
Dương Thanh Nguyệt cũng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, dường như là bắt đầu từ khi Diệp Mộc Châu đắc tội cố Giản…
Nghĩ đến đây, Dương Thanh Nguyệt nhịn không được nhìn về phía Diệp Mộc Châu.
Diệp Mộc Châu vẫn mang dáng vẻ một bình hoa, từ đầu đến cuối đều đứng một bên mỉm cười, từ sau khi hai người Tần Dật Thanh và Lâm Khiếu Phương đến đây, cô không hề nói năng một lời.
Nhưng Dương Thanh Nguyệt lại có một cảm giác, con khốn này không còn giống như trước kia nữa
Không… Sao có thể.
Diệp Mộc Châu chỉ là một đứa nhà quê từ nông thôn lên, mấy năm qua còn bị bà ta cố ý nuôi dạy thành một đứa bỏ đi, sao lại có năng lực đùa giỡn nhà họ Giản chứ?
Nhất định là do bà ta nghĩ sai rồi!
Chờ hai người đi rồi, Diệp Gia Trường mới nổi giận đùng đùng ném cái tàn thuốc: “Đồ sao chổi!”
Dương Thanh Nguyệt đảo mắt, ra vẻ bị thương: “Thật lạ… Mấy năm qua danh tiếng của Mộc Châu trong giới nhà giàu không tốt, hơn nữa Sĩ quan Lâm là người nhà họ Hoắc, sao lại giúp Mộc Châu chử… Và cả Tổng giám đốc Tân…”
Diệp Gia Trường bình tĩnh lại: “Cũng đúng, danh tiếng của Diệp Mộc Châu thể nào chúng ta biết rất rõ, hai vị này là rồng trong biển người, tại sao lại giúp Diệp Mộc Châu?”
Dương Thanh Nguyệt cắn môi nói: “Không biết nữa… Ôi, nếu là Khánh Thy, nhất định sẽ không gây chuyện…
Nhắc tới Khánh Thy, đôi mắt Diệp Gia Trường đột nhiên sáng ngời: “Tôi đã biết!”
“Bọn họ biết nhà họ Diệp có một đứa con có thanh danh rất tốt, nhất định là bọn họ đã coi Diệp Mộc Châu thành Khánh Thy! Nếu không thì sao hai vị này này lại giúp Diệp Mộc Châu? Tổng giám đốc Tần thì không nói, còn Sĩ quan Lâm là người nhà họ Hoắc, Khánh Thy lại là con dâu tương lai của nhà họ Hoắc, nhất định là Sĩ quan tâm giúp Khánh Thy!”.
“Cuối cùng Diệp Mộc Châu lại nói với Sĩ quan tâm, cô ta mới là vị hôn thê của Ngạn Lâm, thể mà sĩ quan Lâm lại tin, cho nên mới cố hết sức giúp đỡ Diệp Mộc Châu, cái đứa con gái bất hiểu này, vậy mà lại giành lấy phúc phận của Khánh Thy!”
Dương Thanh Nguyệt cụp mắt: “Tôi không cầu mong gì nhiều, chỉ cầu đồ của Khánh Thy đừng bị Mộc Châu cướp đi.”
“Yên tâm đi, qua thời gian nữa tôi sẽ để cho Khánh Thy đi gặp hai người kia, tài nguyên của nhà họ Diệp chúng ta sẽ trở về lại thôi!”
Diệp gia và nhà Hoắc Ngạn Lâm, đã không thể tách rời.
Tuy rằng đó là công lao Diệp Mộc Châu, nhưng Diệp Mộc Châu không có số hưởng phúc, chỉ có thể để Khánh Thy thay thế.
Dù sao, tuy rằng Diệp Mộc Châu giúp dòng họ Hoắc Ngạn Lâm nổi bật, nhưng người mà Hoắc Ngạn Lâm thích chính là Khánh Thy mà, không có Khánh Thy, sao Ngạn Lâm có thể chịu đựng Diệp Mộc Châu thời gian dài như vậy?
Diệp Mộc Châu rời đi cùng Lâm Khiếu Phương, bỗng nhiên nhớ đến gì đó: “Vì sao bọn họ đều gọi anh là Sĩ quan Lâm?”
Vẻ mặt Lâm Khiếu Phương lập tức cứng đờ!