Buổi chiều, Diệp Khánh Thy mặc một bộ váy liền sang trọng, sau khi trang điểm tỉ mỉ, cô ta mới hết sức cẩn thận nhấc váy ngồi lên xe.
Mẹ Hoắc không ngừng căn dặn: “Chờ đến Thủy Nguyệt Vân Sơn rồi, hai người các con tuyệt đối không nên làm gì khiến cho ngài Cửu mất hứng. Nếu như ngài Cửu bằng lòng gặp tụi con thì chứng tỏ ngài ấy có thiện cảm với hai đứa, chỉ cần nắm chắc cơ hội thì còn cái gì mà không chiếm được nữa chứ!”
Diệp Khánh Thy dịu dàng gật đầu: “Bác gái, cháu biết rồi”
Hoắc Ngạn Lâm mặc tẩy trang thẳng thớm: “Khánh Thy, lên xe đi”
Diệp Khánh Thy nhìn về phía biệt thự nhà họ Diệp, thở dài một tiếng: “Vốn định cho chị em đi cùng… Quên đi, lần sau nếu như có cơ hội mà nói lại dẫn chị ấy đi trãi chút việc đời vậy”
Chân mày bà cụ Diệp lập tức nhíu lại: “Cháu đúng là tốt bụng quá mức rồi! Còn dẫn Diệp Mộc Châu đi nữa, cái loại sao Tang Môn(*) như nó không xứng! Khánh Thy à, cháu là phúc tinh của nhà họ Diệp, dù sao cũng không thể mềm lòng, không thể bị người phụ nữ kia làm cho mê muội được”
(*)Sao Tang Môn: một trong sáu sao lụng bại trong tử vi tướng số.
“Bà nội, chị ấy là..”
“Được rồi, ít ở trước mặt bà nhắc tới món hàng lỗ vốn đó đi!”
Có vẻ như bà cụ Diệp cảm thấy giọng điệu của bà ta quá nặng mới cười giải thích với mẹ Hoắc: “Thật sự không phải bà thiên vị Khánh Thy, là do bản thân Diệp Mộc Châu thật sự quá đáng!”
Mẹ Hoắc gật đầu: “Xin bà cứ yên tâm, tôi hiểu mà, Diệp Mộc Châu đúng là không biết tự hiểu lấy mình, cũng không biết chủ động rời khỏi Ngạn Lâm. Bây giờ còn làm cho Ngạn Lâm và Khánh Thy mang tiếng xấu, đúng là nham hiểm thật đấy!” .
Bà cụ Diệp thở dài: “Đúng vậy, tôi cũng không biết vì sao tâm cơ của đứa nhỏ này lại sâu như vậy, bộ nó cho rằng nó xứng với Ngạn Lâm sao? Đã không sớm nhường lại vị trí cho Khánh Thy lại còn làm lớn chuyện lên như vậy, sao tôi lại có đứa cháu gái không biết xấu hổ như thể được chứ!”.
Trong lòng Hoắc Ngạn Lâm xuất hiện một loại cảm giác kỳ quặc. Đây… có phải là đang trách móc Diệp Mộc Châu hay không?
Mộc Châu không có chủ động rời đi, hình như cũng không thể trách cô được…
Hai mắt Diệp Khánh Thy đẫm lệ: “Anh Ngạn Lâm, bây giờ mọi người đều nói là chị em không biết tự mình hiểu lấy, nói chị ấy không biết xấu hổ. Mặc dù chị ấy đúng là như thế thật… nhưng dù sao chị ấy cũng là chị của em, em không đành lòng để cho chị ấy chịu ấm ức”
Nếu như chúng ta có cơ hội, hay là nhờ ngài Cửu giúp đỡ một chút… giúp đỡ cho chị ấy”
Một chút cảm giác kỳ quặc ban đầu lập tức tan thành mây khói..
Khánh Thy vẫn cứ lương thiện như vậy. Xe chạy tới biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn.