Hai người cần phải dịch xong trong vòng năm phút sau khi đọc bài văn, phải vừa logic vừa lưu loát.
Mọi người đều cảm thấy chủ đề này không thể làm khó được Chu Chính Hà, còn Diệp Mộc Châu thì không thể nào làm được.
Sau khi Chu Chính Hà dịch xong bài văn, phía dưới sân khấu không ngừng vang lên những tràng vỗ tay như sấm.
“Thầy Chu dịch hay quá!”
“Trong nước, chắc không có người nào phiên dịch được đến trình độ này của thầy Chu nhỉ? Thầy Chu xứng đáng là số một!”
“Đúng vậy, bản gốc tiếng Pháp đã phát hành lâu như vậy cũng chưa có ai dịch được. Thầy Chu chỉ thử một chút đã có thể tạo ra bản dịch đáng kinh ngạc như vậy. Quả nhiên là một Bậc thầy phiên dịch!”
“Không biết là cô học sinh kiêu ngạo kia có bản lĩnh này không ta”
“Ha ha ha, chưa biết chừng cả chữ cái cô ta còn không biết? Học sinh bây giờ tưởng rằng chỉ cần đọc sách vài hôm là có thể thách thức Bậc thầy phiên dịch có kinh nghiệm hơn bốn mươi năm như thầy Chu sao!”
Hoắc Ngạn Lâm nhướng mắt nhìn cô đang đứng ở phía trước: “Mộc Châu, cô đừng khiến Khánh Thy phải khó xử. Cô vốn không thể so sánh với thầy Chu. Cô
mau rời khỏi chỗ này đi. Cô đến từ nông thôn, còn chưa từng học tiếng Anh. Làm mất mặt mình thì đã đành, sao còn muốn làm mất mặt cả nhà họ Diệp!
Cô có biết Khánh Thy lo lắng cho cô như thế nào không? Thừa nhận gian lận khó đến vậy sao?”
Diệp Mộc Châu dừng bước, thản nhiên quay đầu lại nhìn.
Ha, trình độ phiên dịch của Chu Chỉnh Hà thế này đã được tán thưởng rồi sao?
Cô chậm rãi bước lên sân khấu, mắt cũng không thèm chớp một cái.
Diệp Mộc Châu đứng vững vàng, bình tĩnh trên bục, trên màn hình lớn nhanh chóng hiện lên đoạn văn tiếng Pháp.
Chu Chính Hà phiên dịch chương mười, cô phiên dịch chương mười một.
Cho dù xét về độ khó, tình cảm hay mọi mặt thì chương mười một khó hơn chương mười, cho nên Chu Chính Hà chắc chắn cô sẽ không thể nào phiên dịch được.
Diệp Mộc Châu bình tĩnh nhìn năm giây, ánh mắt vô cùng bình thản nhìn xuống dưới bục: “Có thể bắt đầu được rồi.”
Dưới bục.
Chu Chính Hà nhìn bóng dáng của Diệp Mộc Châu, không kìm được mà nở nụ cười đắc ý.
Người bạn tốt ở bên cạnh ông ta nhíu mày:
“Đây là cô sinh viên gian lận đó sao? Trước khi thi có năm phút để chuẩn bị, nhưng cô ta chỉ dùng năm giây. Cô ta thật sự nghĩ mình là thiên tài à?”