Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Diệp Khánh Thy rơi trên người Diệp Mộc Châu.
Cũng không biết người phụ nữ đeo kính mát này rốt cuộc có lại lịch gì, nhưng cũng không liên quan, dù cô có là ai mà dám nói chuyện với ngài Cửu như vậy thì cũng xong đời.
Chờ người phụ nữ này bị đuổi ra ngoài, ngài Cửu còn không phải của mình?
Ngài Cửu không gần nữ sắc, đó là vì còn chưa gặp được mình!
Nghĩ như vậy, Diệp Khánh Thy nở nụ cười dịu dàng: “Ngài Cửu, ngài đừng trách cô ấy, vừa rồi tôi cũng đã khuyên cô ấy rời đi, mặc dù cô ấy không nghe lời tôi… Nhưng ngài Cửu, ngài cho cô ấy thêm một cơ hội có được không?”
Động tác Hoắc Việt Bách khựng lại, đuôi lông mày nhếch lên.
Diệp Khánh Thy vô thức tưởng rằng anh để ý mình nên càng cố lấy lòng:
“Ngài Cửu, tôi biết rằng ngài không mấy kiên nhẫn với loại phụ nữ tự tìm tới cửa này… Nhưng xét đây là lần đầu cô ấy làm vậy, bỏ qua cho cô ấy lần này đi.”
Phòng khách trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Chú Chương nhìn Diệp Khánh Thy với ánh mắt cổ quái mà hết lần này tới lần khác Diệp Khánh Thy không hề nhận ra, vẫn cảm thấy bản thân nói hay quá, chờ ngài Cửu khen ngợi.
Nhưng một lúc sau cô ta cũng đã phát hiện ra có gì đó sai sai.
Tại sao ngài Cửu và người phụ nữ này không nói tiếng nào? Theo lý thuyết, ngài Cửu hắn phải để người phụ nữ này cút đi mới đúng.
Cô ta lẽ ra nên khóc sướt mướt tương phản rõ rệt với vẻ điềm tĩnh của mình mới đúng.
Tại sao…
Diệp Khánh Thy ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của ngài Cửu, chợt thấy trong lòng hơi hồi hộp.
Sao ánh mắt ngài Cửu nhìn mình lại mất kiên nhẫn như thế? Không… Không thể nào, cô ta là người đẹp yếu đuối không một người đàn ông nào cảm thấy chán ghét nổi, rốt cuộc là sai ở đoạn nào…
Không đợi Diệp Khánh Thy nghĩ cho ra, Diệp Mộc Châu nuốt quả nho xuống xong, đôi môi đầy đặn giương lên, giọng điệu tựa như oán trách lại như làm nũng.
“Ngài Cửu ơi, đây là vợ sắp cưới của Hoắc Ngạn Lâm mà ngài nói sao? Thoạt nhìn cũng chẳng ra sao.”
Diệp Khánh Thy lập tức cảm thấy cơn giận xông lên tận óc.
Chẳng ra sao là cái gì?!! Con khốn kia dựa vào đầu mà nói như vậy! Cô cho rằng cô là cái
thá gì!
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày kéo Diệp Khánh Thy về phía mình: “Này cô, Khánh Thy có lòng tốt giúp cô, nhưng cô lại ở trước mặt ngài Cửu đầm bị thóc chọc bị gạo, quá đáng”
Diệp Mộc Châu khẽ cười nhìn cô ta như nhìn kẻ ngu.
“Tốt bụng giúp đỡ? Đâm bị thóc, chọc bị gạo?” Hoắc Việt Bách cười nhạt, ánh mắt nguy hiểm đầy tính xâm lược: “Tôi lại không biết… Từ bao giờ có Diệp có tư cách quản chuyện của tôi, ai cho cô dũng khí đó, Hoắc Ngạn Lâm, cậu ư?” .
Người Hoắc Ngạn Lâm run run, lắp ba lắp bắp: “Tôi, không… Không phải, cô ấy cũng chỉ tốt bụng, ngài Cửu, ngài không, không thích phụ nữ, nên mới.”
“Tôi không thích phụ nữ là lý do hai người có thể đuổi bà chủ Hoắc đi à?”
Giọng Hoắc Việt Bách trong trẻo lạnh lùng, từng câu từng chữ nện vào lòng hai người, mang theo chút chán ghét: “Chú Chương, tiền khách.”
Cái gì?!
Hoắc Ngạn Lâm chợt ngẩng đầu – Tôi không thích phụ nữ là lý do hai người có thể đuôit bà chủ Hoắc đi?
Người phụ nữ này là bà chủ Hoắc?
Sao có thể?