Đọc nhanh ở VietWriter
Giản Ngưng Tuyết như cố ý lại như vô tình nói: "Dì Tình, vậy thế này đi, lần sau tới xin lỗi cô Diệp, sau đó khuyên cô ấy nên học thêm nhiều lễ nghi về xã hội thượng lưu, như thể cũng coi như xứng đáng với anh Việt Bách..."
Bà Hoắc tức chết đi được, vừa xúc động trước sự hiền lành của Giản Ngưng Tuyết. Vừa nghĩ, nhất định phải đá Diệp Mộc Châu ra khỏi nhà họ Hoắc!
Bên trong biệt thự. Ánh mắt Hoắc Việt Bách từ từ buông xuống: "Bà Hoắc không có gì muốn hỏi sao?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Diệp Mộc Châu sững sờ một lúc: "... Hỏi cái gì?"
Ý cười trên khóe môi người đàn ông này ngày càng đam, mang theo vẻ châm chọc nói: "Chủ nhân của nhà họ Hoắc là con riêng, chuyện này không phải rất phải rất thú vị sao?"
Diệp Mộc Châu thấy khó hiểu: "?" Thú vị chỗ nào?
Hoắc Việt Bách không muốn thân phận này, anh rất để ý việc mẹ ruột của mình là người thứ ba, chẳng lẽ chỉ vì biết được vết nhơ anh là con riêng mà phủ nhận hoàn toàn anh?
Đúng lúc này, chú Chương tiện người quay lại: "Ông chủ Cửu, bà chủ nói, hôm nay bà ấy muốn nói với cậu rằng, nhà họ Giản mở một buổi tại khác sạn Thế Kỷ Đại, ông cụ Giản có ý... Mời cậu tham gia."
Ông cụ Giản. Diệp Mộc Châu bắt lấy từ mấu chốt.
Hoắc Việt Bách cùng nheo mắt lại.