Mục lục
Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Diệp Mộc Châu - Hoắc Ngạn Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Bạch lớn tiếng nói: "Việt Bách, khi cậu còn bé đã đồng ý sẽ chăm sóc Anh Anh cả đời bây giờ Anh Anh bị Diệp Mộc Châu chọc cho tức muốn xỉu, Việt Bách, Việt Bách..."

Hoắc Việt Bách ngay cả chân cũng không dừng lại, trực tiếp bước đi ra ngoài.


Mặc kệ bà Bạch ở sau lưng khóc lóc kể lể thế nào anh cũng giống như không nghe thấy gì.

Diệp Mộc Châu tò mò liếc anh một cái, người đàn ông bỗng nhiên mím môi: "Không có chuyện gì."

"Hả?"

Hoắc Việt Bách quay đầu nhìn cô, chăm chú nói: "Tôi không đáp ứng Bạch Anh."

Diệp Mộc Châu gật đầu, mặc kệ anh có đáp ứng Bạch Anh hay không, chỉ cần không làm cô chán ghét là tốt rồi.

Hoắc Việt Bách thấy bộ dạng cô có vẻ không quan tâm, nhất thường nhướng mi: “Em không tin?"

Diệp Mộc Châu lắc đầu, cô tin tưởng con người Hoắc Việt Bách, nếu quả thực anh quan tâm cũng sẽ không nói với Bạch Anh như vậy, nếu anh nói ra tức là không quan tâm rồi.

Nếu cô tin tưởng thì sao lại bày ra cái bộ dạng không thèm để tâm này, chỉ cần Bạch Anh không nhảy đến trước mặt quấy rầy cuộc sống của cô thì sự tồn tại của cô gái này đối với Diệp Mộc Châu cũng không có liên quan.

Đây là thái độ của một người vợ ư?

“Cậu chủ, cậu đã về ạ!"

Hoắc Việt Bách còn muốn nói thêm nhưng một người giúp việc lớn tuổi bỗng nhiên đi tới, khóe mắt cười hằn lên những nếp nhăn, nói: "Bà cụ đã tỉnh rồi, đang đợi cậu đó."

Diệp Mộc Châu quay đầu lại.

Bà cụ? Nói vậy là bà của Hoắc Việt Bách ư?

Quả nhiên Hoắc Việt Bách gật đầu nói: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ"

Người giúp việc đi phía trước dẫn đường, anh không nói một lời, nắm lấy tay của Diệp Mộc Châu, hạ giọng: "Cô Hoắc, kỹ năng diễn xuất đáng lo ngại của em diễn ở trước mặt người ngoài thì không sao nhưng không thể để cho bà thất vọng đấy."

Diệp Mộc Châu tự động phiên dịch một chút những lời này.

Ý hay, chính là bọn họ phải vờ như vợ chồng ân ái”, chỉ cần có thể làm cho bà cụ tin tưởng là được, những người khác Hoắc Việt Bách không quan tâm.

Hai người đi qua một cái hành lang thật dài, đi tới một khu nhà riêng biệt, Diệp Mộc Châu vào cửa đã nghe thấy mùi thuốc Đông Y nồng nặc, Hoắc Việt Bách ngửi mãi cũng thành quen.

"Bà cụ đang phơi nắng trong phòng và chờ cậu."

Hai người đẩy cửa đi vào, dưới ánh mặt trời ấm áp, bà cụ nằm trên ghế trúc, nét mặt Hoắc Việt Bách khẽ động: "Bà ơi."
Diệp Mộc Châu chưa từng nhìn thấy một Hoắc Việt Bách như vậy.

Từ trước đến nay anh đều lạnh lùng ít lời, ý cười vĩnh viễn chưa từng có trong đáy mắt, kể cả quan tâm cũng mang theo ba phần châm chọc.


Chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng và yêu thương của anh như vậy.

Bà cụ Hoắc VỖ vỗ tay của Hoắc Việt Bách: “Tiểu Cửu lớn rồi."

Mặc dù đôi mắt kia là của một người già hơn bảy mươi tuổi nhưng Diệp Mộc Châu lại cảm


thấy vô cùng thông suốt.

Bà cụ Hoắc nhìn về phía cô nói: "Đây là vợ của cháu hả? Tiểu Cửu, bà nội thấy rất vui."

Diệp Mộc Châu nghĩ lẽ ra bà cụ phải nói: Cả đời này của bà không thể nghĩ tới chuyện cháu kết hôn.

Đại loại là nói như vậy chứ.

Bà cụ Hoắc cảm động nói: "Cả đời này của bà chưa từng nghĩ cháu sẽ thích con gái”

Diệp Mộc Châu: "..."

Đây không phải là bà cụ đã yêu cầu quá thấp sao?

Nụ cười Hoắc Việt Bách nhanh chóng trở nên cứng lại.



Hai người quả nhiên là người một nhà.

"Được rồi, các cháu đi đi." Bà cụ Hoắc bỗng nhiên nhíu mày, sau đó phất phất tay.

Hoắc Việt Bách mín chặt mối, cất giọng khàn khàn nói: "Bà ơi, cháu ở đây với bà chút nữa."

Bà cụ Hoắc cười xua tay: "Được rồi, đi đi, bà già rồi, cần phải nghỉ ngơi."

Giúp việc nhanh chóng bước lên phía trước:

"Ngài Cửu, thời gian tỉnh lại của bà cụ đều ít dần đi, hiện tại cũng đã gần một giờ nên bà ấy muốn đi ngủ rồi."
Diệp Mộc Châu vô thức nhíu mi, mỗi ngày chỉ có thể tỉnh một giờ ư?

Thần sắc Hoắc Việt Bách lạnh như băng đưa Diệp Mộc Châu rời đi, cô nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm nên nhất thời không nói thêm điều gì.


Giúp việc sắp xếp cho bà cụ nghỉ ngơi rồi đi ra cửa nói: "Cô chủ, cô chở để bụng, bà cụ bị bệnh, mỗi ngày chỉ có thể gặp người khác một lát như vậy thôi."

Diệp Mộc Châu đương nhiên sẽ không trách móc, cô đưa mắt nhìn về phía cửa, tuy rằng hỏi chuyện bệnh tình của bà cụ là không lễ phép nhưng xét từ góc độ một bác sĩ, cô vẫn cất tiếng hỏi: “Bà cụ đổ bệnh đã bao lâu rồi?"

Người giúp việc sửng sốt, trả lời: "Hơn ba mươi năm."


Diệp Mộc Châu gật đầu, thảo nào bà cụ Hoắc yêu chiều Hoắc Việt Bách như vậy lại có thể để anh bị mẹ ruột mình ngược đãi. Xem ra là bởi vì bị bệnh mơ mơ hồ hồ nên không chăm sóc được Hoắc Việt Bách mà thôi.

"Cô chủ, cô cũng đừng lo lắng, bệnh này kéo dài nên bà cụ cũng đã thành quen, tìm nhiều bác sĩ không không có tác dụng. Nếu có “bác sĩ ma” thì không chừng còn có thể có cơ hội chuyển biến tốt đẹp, chỉ là nghe đồn “bác sĩ ma” đã qua đời nhiều năm nay rồi."

Diệp Mộc Châu ngẩng đầu lên, bác sĩ ma?

Nếu đúng là “bác sĩ ma” mà cô đang nghĩ đến thì nói không chừng cô có thể giúp một tay!

Trên đường trở về, Diệp Mộc Châu vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.

Chỉ là cô và ông già kia cũng đã lâu không liên lạc, hai năm trước ông ta tự mình về Mộc Thành rồi từ đó hoàn toàn không có phương thức liên lạc nữa.

Diệp Mộc Châu nhìn cây súng trong tay kia, cảm thấy có chút kỳ quái.

Từ trước đến nay cô cũng không phải là một người nhiệt tình, cũng sẽ không vì một người ngã bệnh mà cảm thấy quan tâm, không hiểu sao hiện tại lại muốn tìm ông ta tới giúp bà cụ Hoắc chữa bệnh nhỉ?

Là bởi vì... Hoắc Việt Bách sao?

Hiện tại cô và Hoắc Việt Bách ngoài mặt là vợ chồng, hiện tại trong mắt người ngoài, Hoắc Việt Bách yêu cô, cũng vì cô mà cãi lời bà Hoắc.

Nhưng cô biết đó là chỉ là giả bộ.

Giả bộ yêu thương... Có thể duy trì được bao lâu?

Lồng ngực Diệp Mộc Châu bỗng nhiên dâng lên một loại rất cảm giác kỳ quái.

Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, có người đi qua tựa hồ như nhìn Bạch Anh ngất xỉu, những người đó vừa đi vừa nói:

"Cô Bạch và ngài Cửu là thanh mai trúc mã, tôi còn tưởng vợ của cậu ấy nhất định phải là cô bạch cơ..."

"Ai, nếu như không có cô chủ bây giờ thì ngài Cửu nhất định sẽ bị cô Bạch làm cho rung động, một cô gái toàn tâm toàn ý yêu cậu ấy như vậy mà còn cự tuyệt nữa."

Diệp Mộc Châu càng nghĩ, trong ngực càng xuất hiện một cảm giác lạ kỳ.

Phòng của Bạch Anh.
Vẻ mặt bà Hoắc âm trầm, Bạch Anh tuy không phải con của bà ta nhưng dù sao cũng đã nhìn cô ta lớn lên.


Bà Bạch là chị dâu của bà ta, mà Bạch Anh lại là cháu bên nhà chồng của bà Bạch, cô ta và Việt Bách là thanh mai trúc mã, mặc dù là người thân nhưng không có huyết thống nên hai nhà bọn họ đều muốn hai người thành đôi.

Bà Bạch không có con cái nên coi Bạch Anh như con, mà bà Hoắc đối cô ta cũng vô cùng yêu thương chiều chuộng. Hôm nay hai người thấy đứa trẻ mình yêu thương bởi vì vài câu nói của Diệp Mộc Châu mà trở nên choáng váng.

Bạch Anh sau khi châm cứu mơ mơ hồ hồ tỉnh lại: "Thím ơi, bà Hoắc, con không sao đâu..."

Cô ta cắn cắn môi, nước mắt liên tục rơi xuống: "Cháu hiểu thân thể này nên không trách cô Diệp được, chỉ là con có chút đau lòng về anh Việt Bách..."

"Anh Việt Bách là người ưu tú như vậy mà vợ của anh ấy lại không có chút lễ phép nào, ghen tuông vô cớ, không coi ai ra gì như vậy thì sau này nhất định cũng sẽ gây ra ít nhiều phiền phức cho anh Việt Bách..."

Bà Hoắc như bị chọc vào chỗ đau, hai mắt ánh lên vẻ tức giận:

"Con nói đúng! Loại người quê mùa chỉ biết gây chuyện như Diệp Mộc Châu đó làm sao có thể xứng với Việt Bách được?"

Bạch Anh đột nhiên ho khan một tiếng, yếu ớt nói: "Con chỉ muốn anh Việt Bách được hạnh phúc... Mặc kệ tại sao cô Diệp lại nhắm vào con, con cũng chịu được..."

Bà Bạch gào khóc.

Bà Hoắc đột nhiên cười lạnh: "Diệp Mộc Châu bắt nạt con, tưởng là đã xong rồi sao? Dì kêu Diệp Mộc Châu đi qua xin lỗi con!"

Nhìn thấy bóng dáng bà Hoắc tức giận, Bạch Anh thở dài một tiếng:

"Dì à, con không muốn nhắm vào cổ Diệp... Nhưng sức khỏe của con không tốt, cô ấy vẫn còn giận con như vậy, con..."

"Anh Anh, chuyện này không trách con, đợi lát nữa để Diệp Mộc Châu xin lỗi con cho đàng hoàng!"

Bên kia bà Hoắc trực tiếp ra lệnh cho người đập phá cửa phòng của Diệp Mộc Châu.

Cô vừa liên lạc với Anh Ba hỏi chuyện của ông cụ rơi xuống, vừa nghiên cứu ngân châm ám khí của sự thúc đưa cho.

Mới vừa đem ám khí cất đi xong, đột nhiên cửa phòng bị bật mở, cô nhìn thấy bà Hoắc đang tức giận.

"Diệp Mộc Châu, cô còn có tâm trạng ngồi đây sao? Trái tim của Anh Anh không tốt, cô suýt chút nữa đã giết chết con bé, đồ tiện nhấn ác độc!"

Bà Hoắc cảm thấy có lỗi với Bạch Anh là thật sự, nhưng điều quan trọng nhất là con trai đã không nghe lời bà ta, kết hôn với người phụ nữ Diệp Mộc Châu này, đây chính là điểm khiến bà ta tức giận!
Bà ta không thể vừa đánh vừa mắng Hoắc Việt Bách như trước nữa, nên chỉ có thể trút giận lên người Diệp Mộc Châu.

"Bây giờ có cút đi xin lỗi Bạch Anh ngay cho tôi! Nếu không nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không cần con dâu như cô!"

Diệp Mộc Châu quay đầu thờ ơ nhìn bà ta: "Tại sao phải xin lỗi?"

Bà Hoắc gắt gỏng mở miệng nói: "Cô làm cho con bé hôn mê, cô không nên đi xin lỗi sao?"

Diệp Mộc Châu chậm rãi nói: "Khiến cô ta hôn mê là Hoắc Việt Bách, bà Hoắc không dám đi tìm Hoắc Việt Bách, cho nên liền tới tìm tôi trút giận?"

Sắc mặt của bà Hoắc đanh lại, sau đó bắt đầu kêu trời khóc đất: "Tiện nhân! Làm sai còn không chịu xin lỗi, cô cái đồ quê mùa này, mang những thói hư tật xấu của nông thôn vào tầng lớp thượng lưu, sao cô có thể xứng với Việt Bách được chứ!"

"Nông thôn? Nông thôn của chúng tôi không có càn quấy đổi trắng thay đen, tùy tiện kết tội người ta" Diệp Mộc Châu hờ hững nói, sau khi tránh được một đòn đánh của người giúp việc đang xông lên, cô bước sang một bên, giọng điệu có chút giễu cợt.

"Nhưng, dáng vẻ này của bà Hoắc còn tệ hơn những người nhà quê chúng tôi cãi nhau nữa, thật là được mở rộng tầm mắt rồi"

"Cô, cô..." Bà Hoắc tức muốn hộc máu, quay lại mắng người giúp việc ở phía sau: "Mấy người còn ngây ngốc ở đó làm gì?"

Một nhóm người mạnh mẽ xông lên, túm lấy cổ tay Diệp Mộc Châu, bóp một vết đỏ trên cổ tay mảnh mai trắng nõn của cô.

Thấy Diệp Mộc Châu bị khống chế, bà Hoắc vui mừng ra mặt: "Kéo đến phòng của Anh Anh cho tôi, để cô ta phải xin lỗi!"

Diệp Mộc Châu khẽ liếc nhìn bà ta.

Ở lúc mọi người không chú ý tới, một cây ngân châm mỏng như sợi tóc đột ngột xuyên qua cổ tay của bà Hoắc, ngay sau đó đột ngột rút ra, cây ngân châm lại quay về trong tay Diệp Mộc Châu.

Bà Hoắc cảm thấy cổ tay ngứa ngứa, nhưng cũng không quan tâm, đắc ý liếc mắt nhìn: "Ai dám nói chuyện này với Việt Bách, nhất định phải chết!"

Diệp Mộc Châu cười nhạo, đuổi theo bước chân của bà Hoắc, đi về phía phòng của Bạch Anh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy ám khí ẩn thân của sự thúc đưa ra thực sự hữu dụng.

Phòng của Bạch Anh.

Bà Bạch thấy Diệp Mộc Châu đi tới, cười lạnh vài tiếng: "Tôi còn tưởng rằng xương của cô cứng đến mức nào, không phải cũng ngoan ngoãn đến xin lỗi sao?"

Diệp Mộc Châu di chuyển đầu ngón tay, đột nhiên nở nụ cười: "Ừm, tới."

Tới hạ dược các người đó.

Ám khí của cô là chuyên trị trà xanh không nghe lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK