Khánh Thy rất có thiên phú ở lĩnh vực phiên dịch, tôi không thể bỏ qua một mầm non tốt như vậy!”
Diệp Khánh Thy xấu hổ: “Cám ơn thầy Chu đã khen ngợi.”
Chu Chính Hà cười khẽ: “Khánh Thy, thầy nể mặt con nên mới không tính toán với chị con nữa, sau này nếu chị con thật sự muốn học phiên dịch có thể học hỏi con, mà không phải chỉ biết đi gian lận”
Dáng vẻ của Diệp Khánh Thy và Diệp Gia Trường như muốn tốt cho Diệp Mộc Châu: “Thật vậy chăng? Cám ơn thầy Chu, chúng tôi nhất định sẽ giáo dục Mộc Châu thật tốt!”
Diệp Mộc Châu cười híp mắt, chuyện này… Đến đây là chấm dứt?
Chụp tai tiếng gian lận lên đầu cô, Diệp Khánh Thy, Diệp Gia Trường và Chu Chính Hà bọn họ vu khống người khác xong, lại không chịu tổn thất gì còn thu được lợi ích to lớn.
Sau đó bọn họ lại nói mọi chuyện đến đây là kết thúc?
Không, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây đâu!
Cô tắt Facebook, gọi điện cho ban tổ chức cuộc thi so tài phiên dịch, giọng nói lạnh như băng:
“Ông Charlie, là tôi”
Năm phút sau, trong giọng nói đầy sợ hãi của đối phương, Diệp Mộc Châu cúp điện thoại.
Hoắc Việt Bách thờ ơ: “Đi đâu thế?”
“Nhà họ Diệp” Cô hạ thấp giọng, cố tình làm ra vẻ oan ức:
“Em đi cảnh cáo bọn họ, miễn cho cuối cùng lại làm chính bản thân mất hết mặt mũi, em đang suy nghĩ cho bọn họ đó.”
Hoắc Việt Bách cười khẽ, nhìn theo bóng lưng của cô: “Lâm Khiếu Phương”
Lâm Khiếu Phương run rẩy tiến đến: “Ngài Cửu, anh yên tâm, tôi sẽ công bố lịch sử đen tối của Chu Chính Hà ra ngoài, vì bà chủ báo…”
Chữ “thù” còn chưa nói xong, Hoắc Việt Bách đã liếc nhìn anh ta:
“Cậu biết lúc nãy cô ấy gọi điện cho ai không?”
Lâm Khiếu Phương sợ ngài Cửu lại mất hứng, vội vàng nói: “À, bà chủ có một hai người bạn cũng là chuyện bình thường, ngài Cửu, anh.”
“Cô ấy gọi điện thoại cho người phụ trách cao nhất của cuộc thi, Phó tổ trưởng ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế, ông Charlie”
Hoắc Việt Bách nói từng chữ: “Chu Chính Hà, tiêu đời rồi”