VietWriter
Diệp Mộc Châu nuốt nước miếng, cô vừa nghĩ ra một kế sách hoàn hảo.
Cảm ơn anh, sau đó thuận tiện hơn một chút để cô tạm thời khôi phục vị giác. Việc này
hoàn hảo quá đi mất!
Đọc nhanh ở VietWriter
Thế là Diệp Mộc Châu mang theo vẻ mặt xấu hổ: "Cảm ơn ngài Cửu, em hôn anh một cái..."
"Hôn thì không cần." Người đàn ông nhíu mày lại, né đầu sang một bên để tránh nụ hôn của cô: "Dù sao chúng ta đôi bên cùng có lợi"
Đôi bên cùng có lợi? Diệp Mộc Châu có chút hoang mang.
Cô lập tức thấy Hoắc Việt Bách nở nụ cười: "Bà chủ Hoắc hẳn là không quên... Lúc trước em đã đồng ý với anh chuyện gì?"
Diệp Mộc Châu nhìn anh rồi bỗng nghĩ đến một chuyện cách đây không lâu...
"Xùy!" Cũng chẳng biết Hoắc Việt Bách tin hay không, anh nhướng mày một cái: "Lên xe."
Diệp Mộc Châu vừa ngồi lên xe đã bắt đầu phát sầu.
Cô vốn tưởng rằng cô có thể dựa vào cái thân phận bà chủ Hoắc này đi tung hoành khắpnơi.
Không ngờ chuyện đầu tiên cô làm không phải là đi tung hoành, mà lại giả làm đối với chồng yêu thương nhau.
Nhà tổ của nhà họ Hoắc nằm ở Thành Đông.
Tòa nhà này phi thường rộng lớn, khó trách sao người ta lại nói căn biệt thự đứng đầu Mộc Thành chính là nhà tổ nhà họ Hoắc.