Cô đã nghe nói qua danh tiếng của ông Will, học trò của ông ấy nhất định không tệ, được ăn món ăn của đầu bếp này rất khó, anh ta lại nói tình nguyện làm một món ăn miễn phí cho mình, đổi thành người khác nhất định sẽ kích động không thôi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nhưng mà Diệp Mộc Châu không có vị giác! Bỏ qua thôn này sẽ không còn nhà khác...
Diệp Mộc Châu gian nan nuốt ngụm nước miếng, rồi vẫn từ chối.
Ngộ nhỡ sau đó người ta hỏi cô thấy hương vị như thế nào, cô là người mất vị giác, vậy phải nói thế nào đây?
Đọc nhanh ở VietWriter
Người đầu bếp trẻ nhướng mày, có lẽ không ngờ cô Ngũ Tinh này lại từ chối mình, anh ta không chịu thua, hỏi giám đốc mượn phòng bếp.
Chờ Diệp Mộc Châu và anh Ba xử lý xong vài chuyện, đặt trước mặt cô chính là một bàn tiệc Michelin mới vừa ra lò.
Không ít người hâm mộ nhìn nàng, đầu bếp cũng đầy chờ mong.
Giám đốc rất cẩn thận: “Cô Ngũ Tinh, cô có thể gói đồ ăn mang về, anh Hạ thật sự hi vọng cô có thể nếm thử món ăn của anh ta”
Bữa tiệc Michelin lớn... Có thể mang về nhà... Diệp Mộc Châu im lặng.
Những người này đều là người của Hoắc Bách Việt đúng không!
Tần Dật Thanh nhìn Diệp Mộc Châu, cũng nói: “Tiểu ngũ mang về đi, muốn ăn lúc nào cũng được”
Diệp Mộc Châu động lòng rồi!
Cô nuốt ngụm nước miếng, đóng gói mấy món ăn này lại, sau đó hít sâu một hơi, gọi ông Hà tài xế đưa mình về biệt thự Thủy Nguyệt.
Năm phút sau vẫn còn đang bận, cuối cùng Hoắc Bách Việt mất kiên nhẫn ngẩng đầu, nói một câu với thư ký của mình: “Vì sao tôi gọi điện cho một người, mà điện thoại của người đó luôn bận?”
Thư ký: “?”.
Thư ký nuốt ngụm nước miếng, trả lời: “Có lẽ là đang gọi điện thoại?”
Hoắc Bách Việt lạnh giọng: “Một cuộc điện thoại kéo dài hai tiếng, rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu chuyện muốn nói với người kia?
Hai tiếng...
Thư ký nghĩ đến khả năng, cẩn thận trả lời: “Ngài Cửu, có thật là người kia đang gọi điện thoại không? Chứ không phải... cho anh vào danh sách đen chứ?”