Mười năm trước Diệp Mộc Châu đã quen biết anh, một cao thủ trong giới hacker, là một hacker tự học thành tài, kiểu gì lúc đó cũng phải hơn hai mươi tuổi rồi.
Sau này lại nghe nói đàn anh đã là tổng giám đốc của một công ty, vì vậy Diệp Mộc Châu cho rằng anh khá lớn tuổi.
Đã mười năm trôi qua, đàn anh có lẽ đã trở thành một người đàn ông trung niên đầu hói, ngót nghét năm mươi tuổi.
Vậy mà vẫn có người phụ nữ đồng ý gả cho anh... đúng là không dễ dàng gì.
Diệp Mộc Châu ân cần chỉ dạy: “Trước khi mua quà cho chị dâu, anh phải nghĩ kỹ xem cô ấy thích món đồ trang sức nào? Kim cương? Ngọc? Hay là ngọc thạch? Sau đó còn phải tìm hiểu xem cô ấy thích. màu gì? Sau đó mua một món đồ trang sức đắt tiền. Đúng rồi, nhất định phải tặng hoa nữa. Mặc dù không biết chị dâu thích hoa gì nhưng bình thường thì tặng hoa hồng là một lựa chọn không tệ. Anh nên sắp xếp thời gian thích hợp rồi cùng cô ấy đi mua sắm, chỉ cần là bộ quần áo hoặc món đồ trang sức nào cô ấy đã xem qua anh hãy mua hết cho cô ấy. Sau đó đưa đón cô ấy đi làm. Buổi sáng thức dậy hãy hôn cô ấy để chào ngày mới, buổi tối trước khi ngủ hôn cô ấy để chúc ngủ ngon”
Hoắc Việt Bách nhíu mày nhìn điện thoại: "..”
Cưới một cô vợ về nhà đúng là phiền phức.
Hoắc Việt Bách không giải thích việc mình không phải là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, anh day trán: “Anh biết rồi, mà em tìm anh có việc gì?”
Diệp Mộc Châu nhìn thấy tin nhắn gửi đến, cơn tức giận vốn dĩ vừa lắng xuống giờ lại bùng lên.
Diệp Mộc Châu vô cùng tức giận: “Em cãi không lại người khác! Chính là người đàn ông khốn nạn lần trước, em thua anh ta! Một người mồm miệng lanh lợi như em lại cãi không lại anh ta! Anh ta còn cười nhạo em không biết xấu hổ!”
Hoắc Việt Bách: ...
Diệp Mộc Châu vừa khóc vừa than thở: “Em không cam lòng, dựa vào cái gì mà em cãi không lại anh ta, mặc dù nhìn anh ta có vẻ không giống như đang cãi nhau với em, nhưng em cảm thấy mỗi một câu anh ta nói ra đều đang cười nhạo em. Đàn anh, anh nói xem vì sao chồng tem lại là một tên khốn như vậy chứ! Tại sao!”.
Cô hoàn toàn không quan tâm người đối diện có đang đọc tin nhắn của cô hay không, cô nhanh chóng nói ra điều mình muốn nhờ vả: “Em cãi không lại anh ta vì thể muốn nhờ anh viết một hệ thống
Chương trình cãi nhau tự động, em muốn loại có trí tuệ thông minh. Đợi đến khi anh ta bắt đầu giở thói cười nhạo em, em sẽ cài hệ thống này vào điện thoại anh ta để nó tự động cãi nhau”
Hoắc Việt Bách im lặng một lúc.
Anh có nên nói cho đàn em biết, dưới góc độ quản sát của người ngoài cuộc, đàn em đang quá quan tâm đến người đàn ông đó không.
Từ những gì cô miêu tả lại có thể thấy rằng cô và người cô gọi là chồng chỉ là kết hôn giả mà thôi. Nếu đã như vậy, tại sao lại quan tâm tới người chồng hờ đó như thế làm gì?
Hoắc Việt Bách day trán, gửi tin nhắn trả lời: “Được.” Sau đó không xem điện thoại nữa.
Người đàn ông đứng ở trước cửa hàng ngọc đột nhiên nhìn vào bên trong: “Diệp Mộc Châu, vẫn chưa ra đây còn đứng đó làm bức tượng sao!”
Diệp Mộc Châu: "..” Thấy chưa! Thấy chưa! Người đàn ông này chỉ cần mở miệng ra là chế giễu cô.
Đợi đến khi cô có Chương trình cãi nhau tự động trong tay, nhất định sẽ khiến cho Hoắc Việt Bách
không có cơ hội mở miệng!
Diệp Việt Bách nhìn thấy cô vẫn không có ý định đi ra chỗ anh, anh bình thản hỏi: “Mợ chủ Hoắc thích trang sức gì?”
Diệp Mộc Châu nghi ngờ mình nghe nhầm, theo phản xạ nhìn về phía xa.
Hoắc Việt Bách vừa hỏi gì cơ?
Tầm mắt người đàn ông thu hẹp lại, liếc nhìn cửa hàng trang sức cách đó không xa. Anh chợt nhớ tới lời đàn em nói, chị dâu nhìn món đồ gì thì cứ mua hết.
Vì vậy người đàn ông gật đầu: "Tôi biết rồi.”
Diệp Mộc Châu: "..”
Anh biết cái gì?
Không đợi Diệp Mộc Châu trả lời, Hoắc Việt Bách lại hỏi: “Cô thích quần áo như thế nào?”
Diệp Mộc Châu thực sự cảm thấy nghi ngờ não của người đàn ông này có vấn đề, vì sợ ngài Cửu của nhà họ Hoắc lại phát điện giữa đường lớn, cô nhanh chóng chạy về phía anh, tình cờ là cô và Hoắc Việt Bách bị ngăn cách bởi một cửa hàng thời trang nữ cao cấp.
Trong đó có một cái váy do Diệp Mộc Châu thiết kế.
Vì vậy cô mới liếc nhìn nó một lát.
Hoắc Việt Bách đã thoải mái gật đầu: “Được.”
Diệp Mộc Châu: "?”
Được cái gì?
Có phải hôm nay người đàn ông này thực sự đã uống nhầm thuốc rồi không!